Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1160: Ngươi là thần sao?

Diệp Huyền trực tiếp chọn hợp nhất kiếm!

Vì thực lực của bạch y nam tử trước mắt này tuyệt đối không phải người mà hắn của hiện tại có thể chống lại được!

Hắn cũng không muốn liều đến mức khi chỉ còn lại nửa cái mạng mới dùng đại chiêu đâu!

Hợp nhất kiếm!

Đây chính là một trong hai con át chủ bài lớn nhất của hắn, dựa theo suy nghĩ của hắn, nếu không thể hợp nhất được vậy hắn sẽ dùng Trảm Tiên Kiếm Hồ kia, cũng may lần này bốn thanh kiếm không còn mâu thuẫn nữa!

Trong nháy mắt bốn thanh kiếm hợp nhất, một tiếng kiếm minh trực tiếp đánh tan sức mạnh của bạch y nam tử kia!

Bạch y nam tử giữa không trung hơi nhíu mày lại: “Cái thứ gì…”

Bên dưới, một thanh kiếm lơ lửng trước mặt Diệp Huyền.

Mà xét từ tình hình hiện tại mà nói, cảm giác mà nữ tử trước mắt này mang tới cho người chính là kiểu dịu dàng.

Những người có mặt ở đó đều ngây người.

Nhìn thấy nữ tử, Diệp Huyền hơi sửng sốt, bộ dáng của nữ tử này có vài phần tương tự với nữ tử váy trắng nhưng lại không phải nữ tử váy trắng.

Đột nhiên, nàng quay người nhìn về phía Diệp Huyền, ngay khi nhìn thấy hắn, nàng trực tiếp ngẩn người, sau đó, hai hàng nước mắt trong suốt lập tức chảy ra từ trong mắt nàng.

Thứ hợp nhất ra là cái gì đây?

Nữ tử chợt đi đến trước mặt hắn, nàng duỗi tay đặt nhẹ lên gương mặt Diệp Huyền, mà nước mắt vẫn chảy ra như cũ.

Thanh kiếm này dài khoảng bốn thước, trông vô cùng bình thường, bình thường đến mức chỉ giống một thanh kiếm sắt có thể thấy ở bất cứ chỗ nào ven đường!

Chuyện gì thế này?

Đúng lúc này, thanh kiếm đó hơi rung lên, ngay sau đó, một nữ tử bay ra từ trong thanh kiếm.

Lần đầu tiên nhìn thấy thanh kiếm này, Diệp Huyền cũng hơi sững sờ, hắn suýt chút nữa còn tưởng đã hợp nhất lộn.

Nữ tử liếc mắt nhìn xung quanh, trong mắt lộ vẻ mê mang.

Nữ tử vuốt ve gò má của Diệp Huyền thật nhẹ nhàng: “Là ngươi… đúng là ngươi rồi…”

Khí chất của hai người hoàn toàn khác nhau!

Diệp Huyền hơi lúng túng, sau đó lại hỏi: “Tiền bối, ngươi là?”

Diệp Huyền hơi chần chừ, sau đó hỏi: “Tiền bối?”

Diệp Huyền: “…”

Diệp Huyền gật đầu.

Nữ tử định nói mà đúng lúc này, bạch y nam tử giữa không trung đột nhiên cười bảo: “Người thân? Có ý gì?”

Nữ tử này… mạnh như vậy sao?

Người thân?

Nhưng lúc này, tay phải của nữ tử đột nhiên vặn một cái.

Nữ tử mỉm cười: “Người thân của ngươi!”

Máu phun ra như cột trụ!

Giữa sân, một tiếng xương gãy đột nhiên vang vọng, ngay sau đó, dưới cái nhìn chăm chú của tất cả mọi người, nữ tử trực tiếp vặn đầu của bạch y nam tử xuống.

Rắc!

Diệp Huyền sững sờ, người thân của mình?

Đầu óc của bạch y nam tử cũng trống rỗng.

Nữ tử nhìn bạch y nam tử: “Ngươi muốn giết hắn?”

Bạch y nam tử nhìn chằm chằm vào nàng: “Rốt cuộc ngươi là ai, ngươi…”

Nữ tử nhìn Diệp Huyền: “Hắn ta định giết ngươi?”

Diệp Huyền cũng hóa đá.

Thấy một màn này, tất cả những người có mặt ở đó đều sững sờ.

Nữ tử quay phắt người lại, ngay sau đó, nàng đã xuất hiện trước mặt bạch y nam tử kia, người kia còn chưa kịp phản ứng lại thì một tay nàng đã bóp chặt cổ họng của hắn ta, một luồng Kiếm ý lập tức khóa chặt toàn thân của bạch y nam tử!

Tất cả mọi người trực tiếp hóa đá!

Lúc này, Giản Tự Tại và nam tử một chân kia cũng mang vẻ mặt nặng nề vô cùng.

Đặc biệt là nam tử một chân, hắn ta lau mồ hôi trên trán mình, tại sao nữ nhân gặp được đều mạnh như thế…

Nữ tử ném cái đầu qua một bên, cơ thể nàng lại trực tiếp xuất hiện trước mặt Diệp Huyền, ngay khi đối diện với hắn, vẻ mặt nàng đột nhiên trở nên dịu dàng hơn: “Không dọa sợ ngươi chứ?”

Diệp Huyền: “…”

Mọi người: “…”

Vẻ mặt của đám người đứng đó đều khá kỳ quái.

Diệp Huyền cũng có hơi không thích ứng được, nữ nhân này…

Đúng lúc này, không gian nơi phía chân trời xa xăm kia đột nhiên nứt ra, một tia sáng vàng lại lan tỏa.

Trong sân, mọi người đều ngẩng đầu nhìn về vị trí của tia sáng vàng đó.

Lại có cường giả tới!

Trước mặt Diệp Huyền, nữ tử quay người liếc mắt nhìn về phía đó, trong mắt nàng là vẻ bình tĩnh vô cùng, không hề có một chút dao động nào.

Diệp Huyền chẳng hiểu gì cả.

Nữ tử mỉm cười: “Không có gì!”

Diệp Huyền có hơi khó hiểu: “Cái gì bình thường?”

Diệp Huyền hơi nhíu mày: “Không có thần?”

Nữ tử gật đầu: “Rất nhiều thần chẳng qua chỉ là một vài nhân loại khá mạnh mà thôi, vì bọn họ đủ mạnh cho nên bọn họ tự phong mình là thần, hoặc là được người coi thành thần!”

Diệp Huyền nhìn nữ tử: “Ngươi thì sao? Ngươi là thần sao?”

Nữ tử cười hỏi: “Ngươi thấy ta giống thần không?”

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Ngươi có thể nói cho ta biết tại sao ngươi và nữ tử váy trắng kia lại tốt với ta như vậy không?”

“Nữ tử váy trắng?”

Nữ tử nhìn Diệp Huyền: “Là chủ nhân của một trong bốn thanh kiếm này phải không?”

Diệp Huyền gật đầu.

Nữ tử cười đáp: “Vậy cũng bình thường thôi.”

Khóe miệng của nữ tử hơi nhếch lên, nàng nhìn về phía Diệp Huyền: “Nhớ kỹ, trên thế gian này hoàn toàn không có kẻ được gọi là thần, có, cũng chỉ là con người mạnh hơn mà thôi.”

“Thần?”

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Có khả năng thần gì đó sắp tới!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận