Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1301: Mạnh hơn ngươi

Đúng lúc ấy, tầng thứ tám lại gào lên: “Diệp Huyền, ngươi sẽ phải trả giá!”

Vừa dứt lời, một tiếng nổ bỗng vang lên từ chỗ của tầng thứ tám. Ngay sau đó, một tàn ảnh trực tiếp bay ra khỏi tầng.

Hắn ta muốn chạy trốn!

Tuy nhiên, nữ tử mặc vải bố kia lại không cho hắn ta cơ hội đó. Tay phải nàng khẽ siết chặt lại, một luồng sức mạnh thần bí bao trọn lấy tầng thứ tám. Mà lúc này, có một luồng sức mạnh cực lớn bỗng trào ra khỏi Giới Ngục tháp!

Diệp Huyền bỗng nói: “Trấn!”

Vừa dứt lời, một chữ “tù” màu đỏ bèn khóa chặt trên trán của tầng thứ tám. Ngay sau đó, tầng thứ tám không thể động đậy được. Nữ tử mặc vải bố kia cũng đang định ra tay thì Trấn Hồn kiếm của Diệp Huyền cũng bay tới.

Hấp thụ!

Thanh kiếm này đâm thẳng vào mi tâm của tầng thứ tám, tầng thứ tám cười gằn: “Một thanh kiếm Tứ Duy rác rưởi…”

Nữ tử mặc vải bố trầm giọng nói: “Trong kiếm của ngươi có…”

Nữ tử mặc vải bố nói: “Kiếm này không tồi!”

Lúc này, nữ tử mặc vải bố kia liếc nhìn Trấn Hồn kiếm trong tay Diệp Huyền, nàng nhướng mày: “Kiếm này…”

Diệp Huyền nhìn Trấn Hồn kiếm, hắn vung tay phải, Trấn Hồn kiếm bèn rơi vào tay hắn. Hắn quan sát kiếm xong lại nói: “Kiếm này làm sao à?”

Giờ thì tầng thứ tám đã hoàn toàn biến mất.

Diệp Huyền cũng nhìn Trấn Hồn kiếm, hắn cảm giác thanh kiếm này có gì đó là lạ. Theo lí mà nói thì Trấn Hồn kiếm không thể thôn tính linh hồn của tầng thứ tám một cách dễ dàng như vậy được.

Nói đến đây, sắc mặt hắn ta lại tái mét: “Sao có thể… thanh kiếm này…”

Diệp Huyền: “…”

Diệp Huyền thấy hơi ngạc nhiên, hắn không ngờ Trấn Hồn kiếm lại dễ dàng hấp thụ linh hồn của tầng thứ tám đến vậy!

Giọng nói của tầng thứ tám cứng ngắc, cùng lúc đó, linh hồn của hắn ta cũng bị Trấn Hồn kiếm thôn tính.

Đúng lúc ấy, Trấn Hồn kiếm khẽ rung chuyển, nữ tử mặc vải bố kia cũng không nói nữa.

Diệp Huyền nhìn nữu tử: “Tiền bối, ngươi ở Ngũ Duy à?”

Diệp Huyền nhìn nữ tử mặc vải bố, hắn nói: “Sao thế?”

Ngũ Duy!

Nữ tử mặc vải bố kia lại nhìn chằm chằm Trấn Hồn kiếm một lát, nàng không nói gì cả.

Đúng lúc ấy, nữ tử mặc vải bố kia bỗng lên tiếng: “Đây là món Ngũ Duy chí bảo đó…”

Nữ tử mặc vải bố liếc mắt nhìn xung quanh, cuối cùng nàng ngẩng đầu.

Nữ tử mặc vải bố nhẹ giọng đáp: “Sau này ngươi sẽ biết thôi!”

Diệp Huyền trầm mặc.

Diệp Huyền lại hỏi: “Lưỡng Giới Thiên?”

Nghe vậy, Diệp Huyền bèn sững sờ, hắn nói: “Ý ngươi là sao? Vẫn còn người nào khác ư?”

Nữ tử mặc vải bố lắc đầu.

Không đúng!

Diệp Huyền lấy làm lạ: “Nhưng mà tháp này chỉ có chín tầng…”

Nữ tử mặc vải bố gật đầu.

Hắn lấy làm lạ: “Không ở Lưỡng Giới Thiên, thế thì ngươi ở đâu?”

Thực lực của tầng thứ chín không hề thua kém nữ tử mặc vải bố này!

Tầng thứ chín mới là một cường giả chân chính!

Mà lúc này, nữ tử mặc vải bố kia lại nói: “Hắn ta không phải là người nguy hiểm nhất đâu!”

Diệp Huyền cạn lời.

Nữ tử mặc vải bố lắc đầu: “Thực lực của người này không hề thua kém ta, ta muốn giết hắn ta thì cũng khó đấy.”

Diệp Huyền hỏi: “Ngươi có thể giết được tầng thứ chín không?”

Tầng thứ chín!

Nói đến đây, Diệp Huyền bỗng nhớ ra một chuyện!

Nữ tử váy trắng đã từng nói tháp này có mười hai tầng…

Thế nhưng nàng cũng chỉ tùy tiện nói vậy mà thôi!

Mười hai tầng!

Diệp Huyền lại dùng cảm giác của mình để xác định, tháp này chỉ có chín tầng mà thôi!

Nữ tử mặc vải bố kia có vẻ biết được hắn đang nghĩ gì, nàng bèn nói: “Cái tháp này đúng thật chỉ có chín tầng, thế nhưng…”

Nói đến đây, nàng đưa mắt nhìn Diệp Huyền: “Nàng ta đưa cái tháp này cho ngươi sao?”

“Nàng ta?”

Diệp Huyền hỏi: “Nữ tử váy trắng sao?”

Nữ tử mặc vải bố đáp: “Mạnh hơn ngươi!”

Một lát sau, hắn lại hỏi: “Tiền bối, bản tôn của bức tượng sư tôn trong điện kia rất mạnh sao?”

Diệp Huyền: “…”

Nữ tử mặc vải bố nói: “Đừng có phí lời!”

Diệp Huyền hỏi: “Ta tu luyện sao?”

Nữ tử mặc vải bố nói: “Tới một nơi tu luyện.”

Diệp Huyền cạn lời.

Sao hắn không lo cho được?

Ngày nào hắn cũng phải ở cùng những người không biết thực lực mạnh đến nhường nào… Hắn cũng thấp thỏm lo âu lắm chứ!

Nữ tử mặc vải bố kia nhìn Diệp Huyền, nàng trầm mặc một lát rồi nói: “Ngươi đi theo ta!”

Nói đoạn, nàng bèn biến mất.

Diệp Huyền cũng rời khỏi Giới Ngục tháp.

Nữ tử mặc vải bố kia liếc nhìn những bức tượng bên trong đại điện, ánh mắt nàng thoáng vẻ rối rắm. Một lát sau, nàng quay người rời đi.

Diệp Huyền vội vàng theo sau.

Trên đường đi, Diệp Huyền hỏi: “Tiền bối, chúng ta đi đâu thế?”

Nữ tử mặc vải bố nói: “Nàng ta sẽ không để ngươi chết, nếu nàng ta đã không xử lí đối phương thì chắc chắn còn có dụng ý nào đó, ngươi không phải lo.”

Diệp Huyền hỏi: “Tại sao?”

Nữ tử mặc vải bố kia trầm ngâm một hồi rồi nói: “Nếu là nàng ta đưa cho ngươi thì không sao!”

Hắn rất rõ, nếu không phải nữ tử váy trắng thì cái tháp này sẽ không đi theo hắn!

Diệp Huyền gật đầu: “Đúng là nàng ta đưa cho ta!”

Nữ tử mặc vải bố kia gật đầu: “Đúng vậy!”

Diệp Huyền: “…”

Một lúc sau, hắn lại hỏi: “Tiền bối, ngươi không mạnh bằng nữ tử váy trắng à?”

Đúng lúc ấy, sắc mặt hắn bỗng thay đổi, bởi lẽ cả người hắn bắt đầu già đi. Diệp Huyền vội bảo: “Tiền bối, ta sai rồi, mồm miệng ta vụng về, ta…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận