Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1649: Mưu đồ rất lớn

Tiểu Phạn đứng trước mặt hồ, yên lặng không nói gì cả.

Một lát sau, thủ mộ lão nhân kia đột nhiên nói: "Nơi này đều là những người an giấc ngàn thu, không thích bị người khác quấy rầy, kính xin các hạ thứ lỗi."

Nói xong, hắn ta đi về phía xa, rất nhanh đã khuất dạng.

Tiểu Phạn thu hồi lại ánh mắt, Hoang Tĩnh bên cạnh nàng nhẹ giọng nói: "Tình hình thế nào?"

Tiểu Phạn nhìn về phương hướng của Hư Vô Duy Độ, nhẹ giọng nói: "Nơi đó không đơn giản!"

Nghe vậy, Hoang Tĩnh khẽ nhíu mày lại: "Ngươi cảm thấy không đơn giản?"

Tiểu Phạn gật đầu.

Sắc mặt Hoang Tĩnh trở nên nặng nề!

Tiểu Phạn nhìn về phía nàng: "Ngươi là hoàng đế của Đại Hoang quốc ta!"

Hoang Tĩnh nhìn nàng: "Ta biết, không chỉ có ta biết, phụ vương ta cũng biết, cho nên nàng mới tặng thanh kiếm kia cho ngươi!"

Tiểu Phạn đột nhiên nói: "Ngươi có định làm gì tiếp theo?”

Hai mắt Tiểu Phạn dần dần nhắm lại: "Ta chỉ muốn bảo vệ Đại Hoang quốc thật tốt!"

Tiểu Phạn nhìn về phía Diệp Huyền, nhẹ giọng nói: "Một người rất tốt."

Thật ra rất ít người biết vị A La Bất Bại dũng mãnh một thời này thật ra là một cô nhi do hoàng đế Đại Hoang quốc nhặt được, vị hoàng đế kia nuôi nấng nàng, bồi dưỡng nàng, đối xử với nàng như con gái ruột.

Nàng hiểu rất rõ thực lực và tâm tính của A La, chuyện có thể khiến nàng cảm thấy không đơn giản thật sự rất ít và hiếm thấy.

Ba vị hoàng đế của Đại Hoang quốc đều là vị vua có tài trí mưu lược kiệt xuất, nhưng đều hoàn toàn tin tưởng Tiểu Phạn!

Hoang Tĩnh nhìn thoáng qua Tiểu Phạn, gật đầu: "Đã là bằng hữu của ngươi thì chính là bằng hữu của Đại Hoang quốc ta!"

Một lát sau, Hoang Tĩnh thu hồi suy nghĩ, nàng quay đầu nhìn Diệp Huyền ở trong đình xa xa: "Hắn là ai?"

Hoang Tĩnh lắc đầu: "A La, ngươi là chiến thần của Đại Hoang quốc ta, cũng là tín ngưỡng của Đại Hoang quốc ta, ngươi quan trọng hơn nhiều so với hoàng đế như ta."

Nếu như không phải vì Ngũ Duy kiếp thì ở thời đại kia, thật sự là không ai có thể ngăn cản bước chân của A La!

Hoang Tĩnh cười nói: "Chắc nên nên hỏi ngươi có kế hoạch gì!"

Có thể nói nếu A La muốn làm hoàng đế, năm đó cả Đại Hoang quốc không có bất kỳ người nào có thể ngăn cản!

A La trở thành chiến thần của Đại Hoang quốc, không chỉ vì thực lực của nàng mà còn có liên quan đến sự tin tưởng tuyệt đối của ba vị hoàng đế Đại Hoang quốc.

Mà cả Đại Hoang quốc đều không nghĩ tới chính cô nhi này đã trở thành chiến thần của Đại Hoang quốc sau này, cũng bởi vì A La mà Đại Hoang quốc trở nên mạnh mẽ chưa từng thấy trong lịch sử, suýt chút nữa đã thống nhất chư thiên vạn giới vũ trụ.

Nói xong, nàng biến mất ở phía xa xa.

Hoang Tĩnh gật đầu: "Được."

Lần này, Đại Hoang quốc vẫn không có đường lui!

Bởi vậy, chỉ cần hoàng đế Đại Hoang quốc không ngu xuẩn thì sẽ không nghi ngờ hoặc ghen tị với A La!

Tiệm cầm đồ rất vắng vẻ, rất ít người đến.

Nhưng nàng đã không làm điều đó!

Tiểu Đạo mỉm cười: "Nên gọi ngươi là Tiểu Phạn hay là A La?"

A La!

Đúng lúc này, Tiểu Đạo đang nằm sấp trên quầy đột nhiên ngẩng đầu lên, có một tiểu nữ hài đang đứng ở cửa.

Lúc này, Tiểu Phạn ngẩng đầu nhìn Diệp Huyền trong đình: "Để hắn yên tĩnh ngộ đạo, chớ để người ngoài quấy rầy hắn! Ta đi gặp nữ nhân kia!"



Trong Vô Biên thành, cửa hàng cầm đồ Thiên Đạo.

Tiểu Đạo nằm sấp trên quầy, đang ngủ say.

Tiểu Phạn xoay người rời đi, mà dường như nghĩ đến cái gì đó, nàng lại dừng lại, sau đó nói: "Lần này, chúng ta vẫn không có đường lui."

Mà trận chiến đó khiến cả Đại Hoang quốc trở nên hoang tàn!

Năm đó, Đại Hoang quốc đối mặt với Ngũ Duy kiếp kia cũng không có bất kỳ đường lui nào.

Tại chỗ, Hoang Tĩnh im lặng.

Tiểu Phạn nói: "A La!"

Nói xong, nàng dừng một chút, lại nói: "Cái tên Tiểu Phạn này chỉ dành riêng cho hắn!"

Tiểu Đạo chớp mắt: "Xem ra ngươi vẫn có tình cảm với nhân loại kia!"

Tiểu Phạn đi tới trước quầy, nhìn Tiểu Đạo và nói: "Ngươi kêu hắn đến Đại Hoang quốc là bởi vì ta!"

Tiểu Phạn cười nói: "Đúng là bởi vì ngươi!"

Tiểu Phạn nhìn nhỏ nói: "Rốt cuộc ngươi là ai!"

Tiểu Đạo lắc đầu cười: "A La, vấn đề này phải thu tiền!"

Tiểu Phạn trầm mặc.

Tiểu Đạo đột nhiên nói: "Nhưng ta có thể miễn phí nói cho ngươi biết một chuyện, đó chính là tất cả những cuộc gặp gỡ vừa là sự tương phùng của số mệnh, vừa là sự can thiệp của con người."

Nghe vậy, hai mắt Tiểu Phạn ngay lập tức híp lại: "Ngươi có ý gì!"

Tiểu Đạo cười nói: "Thật ra chính ngươi cũng biết rất rõ mà. Nếu như ta đoán không sai, sau khi ngươi thức tỉnh đã từng có ý định giết chết Diệp Huyền kia đúng không?"

Tiểu Phạn trầm mặc.

Tiểu Đạo khẽ cười nói: "Ngươi bị người ta tính kế rồi. Mà sau khi ngươi khôi phục lại trí nhớ đã phát hiện ra điểm này, cho nên ngươi có ý định giết chết hắn! Nhưng ta không biết tại sao ngươi lại từ bỏ ý định giết chết hắn.”

Sắc mặt của Tiểu Phạn không hề thay đổi: "Các hạ biết thật nhiều chuyện đấy!"

Tiểu Đạo mỉm cười, sau đó nói: "Người tính kế ngươi rất lợi hại, ngươi cũng đừng quá tức giận, đối phương không có ác ý gì, hơn nữa, nước cờ này của đối phương có ba phần sắp đặt, bảy phần thiên ý, ngươi không những quen biết Diệp Huyền mà còn có quan hệ tốt như vậy, thiên ý chiếm phần nhiều hơn, đương nhiên, ta biết cường giả cấp bậc như các ngươi đều khinh thường thiên ý, nhưng bao nhiêu năm qua, không ai có thể thoát khỏi hai chữ này."

Nói xong, nàng dừng lại một chút, sau đó ngón tay chỉ lên trên, lại nói: "Vẫn phải kính sợ trời cao một chút mới được."

Tiểu Phạn nhìn Tiểu Đạo nói: "Rốt cuộc hắn ta muốn làm gì?"

Tiểu Đạo mỉm cười: "Mưu đồ của đối phương rất lớn!"

Tiểu Phạn nhíu mày: "Đối phó với Ngũ Duy kiếp?"

Tiểu Đạo lắc đầu: "Ngươi cũng quá coi thường đối phương rồi! Đối phương tạo ra trận chiến lớn như vậy không thể chỉ đơn giản là để đối phó với Ngũ Duy kiếp.”

Tiểu Phạn trầm giọng nói: "Kiếp nạn này rốt cuộc là do cái gì sinh ra?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận