Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1489: Nhớ vẽ phù lục cho ta

Ầm!

Linh khí kiếm lập tức hóa thành một đường kiếm quang trắng như tuyết và lao về phía Diệp Huyền với tốc độ cực nhanh như một tia sét. Chỉ trong chốc lát, nó đã tới được trước mặt hắn, hơn nữa còn ẩn chứa một sức mạnh vô cùng to lớn!

Phải biết rằng thanh kiếm này dùng để chém Diệp Linh!

Mà Diệp Linh là ai? Nàng chính là cường giả của Ngũ Duy vũ trụ! Thế nên sao thanh kiếm này có thể yếu được?

Tuy nhiên, Diệp Huyền lại không tránh né, hắn cứ để mặc thanh kiếm đó chém lên người mình.

Uỳnh!

Thanh kiếm đâm thẳng vào cơ thể của Diệp Huyền. Ngay sau đó, một luồng sức mạnh cực lớn bùng phát ra từ trên người hắn!

Trông thấy cảnh tượng ấy, cường giả của Phệ Linh tộc ngạc nhiên vô cùng.

Bởi lẽ thanh kiếm này chứa đựng một loại sức mạnh vượt ngoài dự liệu của hắn. Sức mạnh phát ra từ thanh kiếm này quá kinh khủng, cơ thể hắn sắp không trụ được nữa rồi!

Có điều đúng lúc ấy, một nữ tử đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Huyền.

Thôn phệ kiếm ư?

Tộc trưởng Phệ Linh tộc – Nguyên Linh ở phía dưới lập tức xông về phía Diệp Huyền. Trông thấy cảnh tượng này, Diệp Huyền kinh ngạc. Hiện giờ hắn không thể ra tay, bởi vì hắn sắp đột phá rồi!

Thôn phệ!

Sao Diệp Huyền có thể từ chối chứ? Hắn lập tức gật đầu: “Cần!”

Chuyện gì thế này?

Người này chính là Trương Văn Tú!

Sắc mặt mọi người khó coi vô cùng!

Đúng lúc ấy, bạch bào lão giả kia tái mặt: “Không hay rồi, hắn đang thôn phê linh khí kiếm!”

Lúc này, bạch bào lão giả phía dưới đột nhiên nói: “Giết hắn!”

Rầm rầm!

Trên không trung, khí tức của Diệp Huyền dường như đang bùng phát với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường. Mà lúc này, bản thân hắn cũng thấy hơi bất ngờ!

Nguyên Linh bị Trương Văn Tú áp đảo, phải dừng lại ngay tại chỗ!

Trương Văn Tú nhìn Diệp Huyền và nói: “Ta đã từng hứa với ngươi sẽ ra tay giúp ngươi hai lần, hiện giờ ngươi cần không?”

Trương Văn Tú gật đầu, sau đó nàng quay người, xòe lòng bàn tay, một đường kình lôi lập tức xuất hiện trong lòng bàn tay nàng. Bên trong đường kình lôi ấy là một cây thương, Trương Văn Tú bèn chĩa thương về phía trước.

Dứt lời, nàng bèn cầm thương quét về phía trước: “Thang Bát Hoang!”

Trương Văn Tú mỉm cười: “Ta thích lo chuyện bao đồng đấy, sao nào, ngươi không phục à? Không phục thì ngươi cứ tới mà đánh ta!”

Trên bầu trời có những tiếng nổ vang lên. Nguyên Linh lùi mạnh về phía sau, trong khi lùi hắn ta đã bị rất nhiều những đường lôi quang tập kích.

Trương Văn Tú nhếch khóe miệng: “Là ta đây!”

Bên phải, phía không xa là một sơn mạch. Ở đó bỗng vang lên một tiếng gào. Ngay sau đó, một thanh trường đao đột nhiên xoẹt qua bầu trời và nhắm thẳng vào Trương Văn Tú!

Nguyên Linh nhìn chằm chằm Trương Văn Tú: “Vạn Duy thư viện Trương Văn Tú!”

Dứt lời, nàng bèn phất tay, cây thương trong tay nàng bắn ra và tiến thẳng vào nhị trọng chiều không gian.

Trông thấy cảnh tượng này, Trương Văn Tú mỉm cười lạnh lùng: “Nhị trọng chiều không gian!”

Bầu trời như bị xé rách. Khi trường kiếm còn cách Trương Văn Tú khoảng trăm trượng thì nó đột nhiên giảm tốc độ.

Nguyên Linh trầm giọng nói: “Chuyện này không liên quan đến ngươi!”

Đúng lúc đó, bạch bào lão giả phía dưới cũng đang định ra tay. Song hình như hắn ta nhớ đến điều gì đó nên lại dừng lại.

Bốn người hắn ta hợp sức, cộng thêm trận pháp này, khó khăn lắm mới có thể kiềm chế Tu La Nữ Đế. Hiện giờ nếu hắn ta còn ra tay khiến Tu La Nữ Đế thoát được thì sự việc sẽ càng nghiêm trọng hơn!

Bạch bào lão giả quay đầu nhìn về phía bên phải: “Ra tay!”

Nguyên Linh nhìn chằm chằm Trương Văn Tú, Trương Văn Tú lại mỉm cười: “Ngươi không đánh ta thì ta đánh ngươi đấy!”

Uỳnh uỳnh!

Sắc mặt Nguyên Linh phía đối diện thay đổi, hắn ta chắp hai tay lại, một linh ấn đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn ta. Ngay sau đó, một luồng sức mạnh cực lớn xuất hiện từ linh ấn ấy.

Một màn lôi mang phun ra theo động tác quét cây thương của Trương Văn Tú. Cả bầu trời đã bị màn lôi mang ấy che phủ!

Ầm ầm!

Không gian trước mặt Trương Văn Tú lập tức nứt ra. Lúc này, có một thanh đại đao bay ra ngoài. Cách đó khoảng trăm trượng, một nam tử trung niên bỗng phất tay và nắm chặt lấy thanh đại đao ấy!

Trương Văn Tú nhìn nam tử trung niên đó. Hắn ta cầm đại đao bước về phía nàng: “Đúng là chỉ đứng sau lục đại cường giả có khác!”

Trương Văn Tú – người chỉ đứng sau lục đại cường giả!

Ở Ngũ Duy vũ trụ, trừ lục đại cường giả giả ra thì Trương Văn Tú đứng thứ nhất.

Trên không trung, Nguyên Linh liếc nhìn Diệp Linh ở phía dưới. Lúc này Diệp Linh vẫn đang mắc kẹt trong đại trận, thế nhưng đại trận cũng có giới hạn của nó, rất rõ ràng nó sắp không giữ nổi nàng nữa rồi!

Dường như Nguyên Linh nhớ tới điều gì đó, hắn ta lại nhìn Diệp Huyền. Lúc này, khí tức của Diệp Huyền đã vô cùng kinh khủng. Rất rõ ràng, hắn sắp sửa đột phá rồi!

Không thể trì hoãn thêm nữa!

Nguyên Linh nhìn nam tử trung niên ở bên cạnh: “Nguyên Khâu, liên thủ đi!”

Nguyên Khâu gật đầu.

Nếu như không liên thủ thì bọn họ đừng hòng giết được Trương Văn Tú trước mặt!

Hai người họ bèn cùng nhau xông về phía Trương Văn Tú.

Trương Văn Tú quay người nhìn Diệp Huyền, nàng nói: “Ban nãy ta đã ra tay giúp ngươi hai lần, coi như đã trả hết những gì mà ta nợ ngươi rồi đấy! Hiện giờ ta ra tay giúp ngươi thêm một lần nữa, ngươi vẽ cho ta một lá thất sắc phù lục, được không?”

Diệp Huyền xị mặt, nữ nhân này biết lợi dụng cơ hội quá!

Thấy Diệp Huyền không lên tiếng, Trương Văn Tú bèn nói: “Không đồng ý à? Không sao, ta cũng không cưỡng cầu, ta là một người cực kì biết thấu hiểu mà!”

Nói đoạn, nàng vỗ vai Diệp Huyền rồi bảo: “Sau này có cơ hội lại gặp lại nhé! Bảo trọng!”

Nói đoạn, nàng chuẩn bị quay người rời đi!

Thấy vậy, mí mắt Diệp Huyền giật giật, hắn lập tức nói: “Đồng ý, đồng ý!”

Trương Văn Tú nhìn hắn: “Ta không ép buộc ngươi chứ?”

Diệp Huyền lắc đầu: “Không có không có, là ta tự nguyện! Thật đấy, là ta tự nguyện!”

Trương Văn Tú gật đầu: “Nhớ nhé, ngươi phải vẽ phù lục cho ta đấy!”

Nói đoạn, nàng quay người chĩa thương về phía trước. Trên mũi thương là một màn lôi quang. Hai người Nguyên Linh bị Trương Văn Tú ép phải dừng lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận