Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 993: Thiên Tru!

Tiến vào tháp đánh!

Nữ tử tóc trắng đột nhiên cười ha ha một tiếng:

- Diệp Huyền, ngươi cũng mặt dày quá đấy!

Nói đến đây, nàng nhìn về phía Diệp Huyền:

- Nhưng ta bằng lòng cùng ngươi tiến vào tháp.

Tiến vào tháp!

Diệp Huyền yên lặng. Hắn không ngờ nàng ta lại thật sự đồng ý cùng hắn tiến vào tháp! Đối phương đang quá tự tin hay là tự đại? Chắc chắn là quá tự tin rồi! Bởi vì nàng ta chẳng hề giống kẻ ngu tí nào!

Thấy Diệp Huyền yên lặng, nữ tử tóc trắng cười nói:

- Tất cả vào đi!

Nữ tử tóc trắng nhìn bốn phía, nói khẽ:

- Ta cũng đi!

Giới Ngục tháp, trong tháp.

- Sợ cái gì! Đi thôi!

Lúc này, tầm mắt nữ tử tóc trắng đột nhiên dừng ở Tiểu Linh Nhi cách đó không xa, nó nhìn nàng ta, trong mắt là đề phòng.

- Sợ?

- Cái này chính là thứ đến từ Ngũ Duy sao?

Lúc này, Tiểu Thất đột nhiên nói:

Diệp Huyền lắc đầu:

Rồi ba người đồng thời biến mất.

- Căn Nguyên Chi Linh. . .

Diệp Huyền nhìn Tiểu Thất, gật đầu:

Tiểu Linh Nhi nhìn lại:

Tiểu Thất cũng đang quan sát xung quanh.

Nữ tử tóc trắng nói khẽ:

Nàng sợ, sợ mấy người đánh nhau bên trong này sẽ làm Linh thụ hỏng hết!

Tiểu Linh Nhi do dự một chút, sau đó nói:

- Ca ca, ngươi, ngươi không đánh lại nàng!

Nữ tử tóc trắng cười nói:

Nàng ta mở tay, trong chốc lát, toàn bộ Giới Ngục tháp bắt đầu run rẩy!

- Ngươi không phải người!

A Việt!

Mà đúng lúc này, một nữ tử đột nhiên xuất hiện trước mặt nữ tử tóc trắng.

Nhìn thấy một màn này, Diệp Huyền híp hai mắt lại, nữ nhân này muốn thu phục Giới Ngục tháp?

- Đúng là ta không phải nhân loại!

Nàng cùng nữ tử tóc trắng kỳ thật thuộc về đồng loại, có thể cảm nhận được nàng ta kinh khủng cỡ nào!

Nữ tử tóc trắng đột nhiên cười nói:

- Ta cũng không có ý định đánh với hắn!

- Các ngươi có thể địa phương khác đánh nhau không?

Tiểu Linh Nhi nhìn về phía Diệp Huyền, nàng do dự một chút, sau đó nói:

- Đi địa phương khác đánh, đại ca ca ngươi sẽ không có bất kỳ phần thắng nào.

Nữ tử tóc trắng cười nói:

A Việt nhìn xem nữ tử tóc trắng:

- Cút ra ngoài!

Nữ tử tóc trắng nhếch miệng cười một tiếng:

- Không!

A Việt đột nhiên nói:

- Quy vị!

Đại Địa đạo tắc, Mộng chi đạo tắc cùng với Không Gian đạo tắc đột nhiên chui vào giữa chân mày Diệp Huyền, không chỉ ba đạo tắc này, A Việt cũng chui vào nốt.

Hắn trợn hai mắt lên, lúc này, thanh âm A Việt vang lên trong đầu:

- Thôi động Giới Ngục tháp!

Oanh!

Nàng ta hợp hai tay lại, trực tiếp hợp ở cái kia sợi kiếm mang, thế nhưng sau một khắc ——

Gần như là đồng thời, nữ tử tóc trắng lùi lại, vừa lui đã đi ngàn dặm, thế nhưng sợi kiếm mang ấy vẫn ở trước mặt nàng!

Một sợi kiếm mang chợt lóe lên.

Xùy!

Tiểu Thất gật đầu, nàng nhìn về phía nữ tử tóc trắng, sau một khắc, nàng đột nhiên tan biến.

- Đừng ngừng lại! Chúng ta giết chết nàng!

A Việt không có trả lời, mà là về tới lầu thứ năm.

Diệp Huyền:

“...”

Phía đối diện, nữ tử tóc trắng nhìn hắn:

- Quả nhiên nó đã nhận ngươi làm chủ nhân!

Thời khắc này nàng mang vẻ ngưng trọng, bởi vì vừa trong nháy mắt đó, nàng cảm nhận được nguy hiểm!

Diệp Huyền nhìn về phía Tiểu Thất:

- Tiểu Thất cô nương, ta cảm thấy không cần thiết phải nói thêm với nàng!

Diệp Huyền ngây cả người, sau đó nói:

Diệp Huyền mặt mày méo mó, nhưng đúng lúc này, sức mạnh ấy tan biến, mà A Việt cùng mấy đạo đạo tắc đã trở lại trong tháp!

Diệp Huyền cũng ra Giới Ngục tháp, hắn nhìn nữ tử tóc trắng. Giờ phút này, hắn cảm giác bên trong thân thể của mình có một lực lượng thần bí! Sức mạnh này làm cho hắn cảm thấy mình có thể chưởng khống hết thảy!

Nhưng mà, cái chữ 'Tù' huyết hồng kia vẫn ở trên đỉnh đầu nàng!

Nàng ta biến sắc, sau một khắc trực tiếp rời đi Giới Ngục tháp!

Diệp Huyền vội vàng làm theo, rất nhanh, Giới Ngục tháp thôi động. Trên đỉnh đầu nữ tử tóc trắng, một chữ 'Tù' huyết hồng hư ảo lặng yên xuất hiện.

Nữ tử tóc trắng lại lui mấy ngàn dặm, trực tiếp đi ra khỏi tầm mắt Diệp Huyền!

Mà vào thời khắc này, không gian đột nhiên hư ảo!

Diệp Huyền nghiêm túc, do một kiếm kia tạo thành!

Đây là một không gian được mở ra, thế mà lại không chịu nổi một kiếm này của Tiểu Thất!

Rất nhanh, không gian triệt để hư ảo, tất cả mọi người xuất hiện ở trong tinh không mịt mờ!

Mà nữ tử tóc trắng kia chẳng biết lúc nào lại về tới trước mặt Tiểu Thất:

- Thật là một kiếm lợi hại!

Nàng đột nhiên cách không ra một quyền với Tiểu Thất. Một đường quyền rất bình tĩnh! Nhưng lại ẩn chứa lực lượng hủy thiên diệt địa!

Cơ thể Tiểu Thất đột nhiên mờ đi, sau một khắc, sức mạnh mà nữ tử tóc trắng tạo ra đột nhiên bị cắt đôi, nàng ta lại bị chấn lui gần nghìn dặm!

Nữ tử tóc trắng vừa dừng lại một cái, Tiểu Thất đột nhiên rút kiếm.

Xùy!

Một sợi kiếm khí phá không mà đi! Kiếm khí như muốn xé nát phiến tinh không này, cực kỳ khủng bố!

Phía kia, nữ tử tóc trắng mở tay ra, sau đó nhẹ nhàng đè về phía trước:

- Vạn vật tụ!

Ầm ầm!

Không gian trước mặt nàng đột nhiên run lên, trong chớp mắt, một lực lượng thần bí mạnh mẽ chặn lại sợi kiếm khí!

Lúc này, nữ tử tóc trắng lại nói:

- Phân!

Sợi kiếm khí trực tiếp bị phân liệt ra rồi tan biến.

Nơi xa, Tiểu Thất chậm rãi đi đến.

Nữ tử váy trắng cười khẽ:

- Nếu như ngươi mong muốn nghịch thiên, thì với chút thực lực ấy, sợ là chưa đủ!

Tiểu Thất đột nhiên tan biến.

Nữ tử váy trắng ngưng lại, thân thể mờ đi.

Mà lúc này, Tiểu Thất đã xuất hiện ở sau lưng nàng.

Chết rồi?

Cách đó không xa, Diệp Huyền đột nhiên sửng sốt. Không phải xong luôn rồi đó chứ?

Mà lúc này, nữ tử tóc trắng chẳng biết lúc nào lại xuất hiện ở chỗ Tiểu Thất đã đứng.

Tiểu Thất quay người nhìn, người sau nói khẽ:

- Vậy mà chém mất một bộ phân thân!

Phân thân!

Cách đó không xa, Diệp Huyền thần sắc cứng lại, hắn không ngờ vừa rồi lại chỉ là một phân thân! Vấn đề lớn rồi đây!

Hiện tại cái trước mặt này là phân thân hay là bản thể chứ?

Diệp Huyền nhìn về phía Tiểu Thất, nàng đi về phía nữ tử tóc trắng, đi rất chậm.

Nữ tử tóc trắng nhìn Tiểu Thất, cười nói:

- Không thể không nói, qua nhiều năm như vậy ngươi đúng là tồn tại yêu nghiệt nhất của hỗn độn vũ trụ! Dù cho đặt ngươi ở thần tộc thời đại, ngươi cũng có thể ngạo thị quần hùng!

Tiểu Thất nói khẽ:

- Cái thế giới này, không cần Thiên Đạo.

Nữ tử tóc trắng cười nói:

- Không có ta! Cũng sẽ có Thiên Đạo khác thôi, tỉ như ngươi, nếu như ta thua, ngươi chính là Thiên Đạo tiếp theo!

Tiểu Thất lắc đầu:

- Ta sẽ không làm Thiên Đạo.

Nữ tử tóc trắng nhìn xem Tiểu Thất:

- Ngươi có biết nhân loại các ngươi tham lam đến mức nào không? Thế giới này đến thế giới khác bị hủy diệt, đều là vì các ngươi. Nếu không phải ta khống chế, hỗn độn vũ trụ này cũng đã sớm mất rồi!

Tiểu Thất nói khẽ:

- Nhân loại muốn sinh tồn! Mà muốn sinh tồn, thì phải tu luyện, mà muốn tu luyện, lại phải hấp thu linh khí, đây là chuyện bắt buộc!

Nữ tử tóc trắng cười lạnh:

- Cho nên, vùng vũ trụ này nên hi sinh ư?

Tiểu Thất lắc đầu:

- Không có đúng sai, tất cả mọi người muốn sinh tồn, ngươi không chết thì là ta vong. Trừ phi, nhân loại cùng sinh linh diệt vong nơi này, bằng không thì kết cục sau cùng cũng đi theo hướng hủy diệt mà thôi.

Nữ tử tóc trắng nhìn Tiểu Thất:

- Có thể không có nhân loại các ngươi, vũ trụ sẽ sống càng lâu!

Tiểu Thất nói:

- Ngươi không có tư cách bình luận thị phi, bởi vì ngươi cũng đang hấp thu bản nguyên vùng vũ trụ này, mà còn khống chế bản nguyên cùng với một chút đặc thù linh khí, ngươi cùng nhân loại chúng ta, cũng không có gì khác nhau!

Nữ tử tóc trắng lạnh lùng nói:

- Ta không tu luyện, chẳng phải là để mặc nhân loại các ngươi xẻ thịt hay sao?

Tiểu Thất đáp:

- Nhân loại không tu luyện, sẽ bị các ngươi xẻ thịt. Ta là nhân loại, ta là Thần Chủ Thần Quốc, ta chiến đấu vì con dân Thần Quốc, cũng đứng về phía nhân loại.

Nàng đột nhiên rút kiếm.

Xùy!

Một sợi kiếm khí chợt lóe lên.

Trong khoảnh khắc, thân thể nữ tử tóc trắng kia trực tiếp mờ đi.

Thế nhưng sau một khắc, thân thể đó lại ngưng tụ.

Nữ tử tóc trắng nhìn lại, đang muốn nói chuyện, Tiểu Thất lại đột nhiên xuất kiếm.

Kiếm qua trời cao, thân thể nữ tử tóc trắng trong nháy mắt bị phân thành hai, thế nhưng sau một khắc, nàng ta lại ngưng tụ!

Tiểu Thất ngừng lại.

Nữ tử tóc trắng nhìn Tiểu Thất, cười nói:

- Kỳ thật, ngươi nói không sai! Chúng ta lập trường khác biệt! Ta có thể nói cho ngươi biết, đợi chút nữa diệt ngươi xong rồi, ta sẽ lại chỉnh đốn hỗn độn vũ trụ. Khi đó, ta muốn này mảnh hỗn độn vũ trụ này không còn nhân loại. Nhân loại, thật sự quá đáng ghét.
Bạn cần đăng nhập để bình luận