Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3395. Hỗn xược



Chương 3395. Hỗn xược




Một lát sau, Đoá Nhất quay người rời đi.….
Trong tiểu tháp.
Diệp Huyền có sự chỉ bảo của Tiểu An nên tu luyện nhanh chóng vô cùng!
Hiện giờ hắn chỉ còn cách nửa bước nữa là tu luyện thần thể thành công.
Trên một đỉnh núi nào đó, Diệp Huyền và Tiểu An ngồi đối diện nhau.
Diệp Huyền hỏi: “Tiểu An, nếu như tu luyện đến Thần Thể thì có thể vạn pháp bất nhập hả?”
Tiểu An gật đầu: “Coi như là vậy! Đương nhiên, mọi chuyện không bao giờ tuyệt đối!”
Diệp Huyền gật đầu: “Ta hiểu rồi!”
Tiểu An quay đầu nhìn bầu trời, nàng khẽ nói: “Ta phải đi đây!”
Nửa tháng sắp kết thúc rồi!
Diệp Huyền nói: “Hiện giờ thương thế của ngươi hồi phục thế nào rồi?”
Tiểu An nói: “Cũng hồi phục kha khá rồi, có thể đối phó với đối thủ của ta rồi!”
Diệp Huyền gật đầu: “Thế thì ta không giữ ngươi lại nữa!”
Tiểu An khẽ gật đầu: “Hiện giờ chỉ còn một bước nữa là ngươi đạt đến Thần Thể cảnh. Một bước này nom thì gần nhưng thực chất lại rất xa! Bởi vì nhiều người đến cuối đời vẫn không thể bước qua một bước ấy!”
Diệp Huyền hỏi: “Ngươi có lời khuyên gì không?”
Tiểu An nói: “Cứ thuận theo tự nhiên là được!”
Diệp Huyền gật đầu: “Ta hiểu rồi!”
Tiểu An lại nói: “Ngươi bảo trọng!”
Nói đoạn, nàng bèn quay người rời đi.
Diệp Huyền đột nhiên nói: “Ta tiễn ngươi!”
Tiểu An liếc nhìn hắn, gật đầu: “Được!”
Hai người rời khỏi tiểu tháp.
Trong tinh không, Diệp Huyền đi cùng Tiểu An về phía xa xa.
Tiểu An nói: “Hiện giờ nếu ngươi gặp bản thể của nữ tử kia thì vẫn phải cẩn thận đấy!”
Diệp Huyền gật đầu: “Ta sẽ cẩn thận! Ngươi thì sao? Hiện giờ ngươi định trở về báo thù à?”
Tiểu An gật đầu.
Diệp Huyền đang định nói gì đó thì đúng lúc ấy Tiểu An đột nhiên ngẩng đầu. Ngay sau đó, tận cùng tinh không đột nhiên nứt vỡ, chín con cự long kéo một toà cung điện bay đến!
Chín con cự long này cực kì lớn, mỗi một con ít cũng phải dài cả ngàn trượng!
Chín con cự long vừa xuất hiện thì tinh không bỗng sục sôi!
Tiểu An khẽ nói: “Đi muộn mất rồi!”
Diệp Huyền: “…”
Đúng lúc ấy, chín con cự long đã tới trên đỉnh đầu Diệp Huyền. Cửa cung điện đột nhiên mở ra, ngay sau đó một nữ tử mặc váy đỏ chầm chậm bước ra.
Nữ tử này mặc váy đỏ, đầu đội mũ lông vũ, mi mục như hoạ, bên eo có mang một thanh trường kiếm còn trong vỏ.
Trường kiếm dài ba thước, rộng hai đốt ngón tay, vỏ kiếm có vẽ dị thú, đỉnh thanh kiếm còn có một chữ màu đỏ: Sắc!
Phía sau nữ tử còn có hai lão giả.
Hai người khẽ cúi đầu, hoàn toàn không có khí tức.
Nữ tử men theo bậc đá đi xuống, cuối cùng nàng ta đi đến đỉnh đầu một con cự long, sau đó nhìn Tiểu An ở phía dưới, cười nói: “An Võ Quân, ngươi còn sống thật này!”
Tiểu An nhìn đối phương: “Thất vọng à?”
Nữ tử mỉm cười: “Cũng hơi hơi!”
Tiểu An quay đầu nhìn Diệp Huyền: “Ngươi đi trước đi!”
Diệp Huyền do dự một lát rồi nói: “Ngươi có làm được không đấy?”
Tiểu An gật đầu: “Ngươi đi trước đi!”
Diệp Huyền đang định nói chuyện thì đúng lúc đó, ánh mắt nữ tử kia đột nhiên liếc đến hắn. Nàng ta mỉm cười: “Vị này là?”
Tiểu An liếc nhìn nữ tử: “Tĩnh Tri, chẳng phải các ngươi đến tìm ta hay sao?”
Nữ tử tên Tĩnh Tri bật cười: “Thì tới tìm ngươi đó! Có điều ta nghe Hoả Đức bên cạnh ngươi nói, ngươi quen một thiếu niên, mà thiếu niên này có một thần vật cực kì nghịch thiên. Nghe đâu không gian trong thần vật ấy khác với thế giới bên ngoài của chúng ta, mười năm trong ấy bằng một ngày bên ngoài…”
Nói đoạn, nàng bèn nhìn Diệp Huyền, nụ cười càng lúc càng tươi: “Có đúng vậy không?”
Hoả Đức!
Diệp Huyền nhíu mày!
Mẹ kiếp!
Cái ngọn lửa này thực sự muốn kéo hắn xuống nước mà!
Tiểu An đứng bên cạnh quay đầu nhìn Diệp Huyền: “Xin lỗi!”
Diệp Huyền lắc đầu cười: “Lần sau gặp hắn ta ta sẽ giết hắn ta!”
Tiểu An gật đầu: “Được!”
Lúc này, Tĩnh Tri đột nhiên cười: “Xem ra, vị tiểu ca này thực sự có thần vật đó rồi!”
Nói đoạn, nàng ta bèn xoè tay ra, nụ cười tươi roi rói: “Tiểu ca, thần vật đó rất có tác dụng với ta, có thể cho ta không? Chỉ cần ngươi cho ta, ta có thể bảo đảm rằng ngươi có thể sống sót rời khỏi nơi này!”
Diệp Huyền nhìn đối phương rồi cười: “Cô nương, ta cũng không muốn nhúng tay vào chuyện của Thần Cổ Giới! Còn về thần vật kia, đó là thứ mà muội muội nhà ta để lại cho ta, thực sự không thể tặng cho người khác! Đương nhiên, nếu như là người của mình thì ta có thể tặng!”
Tĩnh Tri chớp mắt: “Người của mình? Sao lại nói vậy?”
Diệp Huyền nghiêm túc nói: “Mặc dù không thể tặng cho người ngoài, song nếu đối phương là nữ nhân của ta thì không tính là người ngoài!”
”Hỗn xược!”
Phía sau Tĩnh Tri, một lão giả đột nhiên phẫn nộ nói. Ngay sau đó, một luồng khí tức kinh khủng khoá chặt lấy Diệp Huyền. Khoảnh khắc ấy, không gian xung quanh hắn cũng bắt đầu sụp đổ.
Mà lúc này, Tiểu An bỗng phất tay phải. Luồng sức mạnh bao trùm lấy Diệp Huyền kia lập tức biến mất!
Lão giả vừa ra tay liếc nhìn Tiểu An, ánh mắt hắn ta chứa vẻ kiêng dè, không dám động thủ nữa!
Hết chương 3395.



Bạn cần đăng nhập để bình luận