Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3707. Chủ nhân ơi!



Chương 3707. Chủ nhân ơi!




Cùng với sự xuất hiện của đường huyết sắc thần lôi kia, Trung Sơn Vương và Ẩn Sát bèn lùi lại!
Nguy hiểm!
Đây là cảm giác lúc này của hai người!
Chỉ là một đợt trấn áp thôi cũng khiến hai người họ cảm nhận được cái chết!
Ở phía xa xa, Diệp Huyền chầm chậm ngẩng đầu. Hắn xòe tay ra, Thanh Huyền Kiếm trong tay hắn bèn rung lên, sau đó hóa thành một cái khiên và chắn trước mặt hắn.
Đối đầu trực tiếp!
Rất nhanh sau đó, đường huyết sắc thần lôi kia đâm mạng vào khiên!
Uỳnh!
Một tiếng vang đinh tai nhức óc xuất hiện!
Rầm rầm!
Diệp Huyền lập tức lùi lại về phía sau cả chục vạn trượng. Cái khiên không sao hết, thế nhưng hắn thì nứt toác, máu tươi đầm đìa!
Đường huyết sắc thần lôi bỗng nhiên biến mất. Không chỉ có vậy, đường huyết sắc thần lôi kia bèn hóa thành một gương mặt.
Gương mặt này đột nhiên cười u ám: “Thanh kiếm này tốt đấy, Vân Mộng tử, phải cho ta thanh kiếm này!”
Vân Mộng Tử nói: “Nếu như ngươi giết được hắn thì thanh kiếm này là của ngươi!”
Gương mặt cười ha ha: “Ngươi nói rồi đấy nhé!”
Dứt lời, nó đột nhiên biến mất.
Uỳnh!
Thần lôi bay đi, thời không bùng cháy, sau đó sụp đổ!
Sức mạnh khủng bố bên trong đó không phải thứ mà thời không có thể chịu đựng được!
Ở phía xa xa, Diệp Huyền lau máu tươi bên khóe môi. Hắn siết chặt Thanh Huyền Kiếm trong tay, ngay sau đó hắn xông lên, đâm kiếm đi!
Đối đầu trực tiếp!
Thanh Huyền Kiếm lao thẳng vào thần lôi. Cùng lúc đó, một mảng kiếm quang nhấn chìm cả thần lôi!
Uỳnh!
Lại một tiếng nổ lớn nữa vang lên!
Rầm rầm!
Kiếm quang vỡ tan, Diệp Huyền bay ngược đi cả vạn trượng. Khi hắn dừng lại, gương mặt kia đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt hắn, hắn lập tức rút kiếm ra chém.
Vụt!
Huyết sắc kiếm quang chém xuống, xé rách tất cả!
Rầm!
Kiếm quang vỡ tan, Diệp Huyền lại lùi về phía sau cả ngàn trượng.
Trông thấy cảnh tượng ấy, Trung Sơn Vương và Ẩn Sát lập tức sầm mặt.
Thần lôi này có lai lịch như thế nào vậy? Sao mà kinh khủng như thế?
Ở phía xa xa, gương mặt kia không thừa thắng xông lên. Nó dừng lại, cười nói: “Kiếm trận này thú vị đấy, nó có thể chịu được sức mạnh đặc biệt của ta!”
Vân Mộng Tử đột nhiên cười nói: “U Cảnh, người này không đơn giản đâu, phía sau hắn có thể có cường giả Vô cảnh đấy!”
U Cảnh cười nói: “Cường giả Vô cảnh? Đừng nói nơi này, đến cả thế giới khác cũng hiếm có cường giả Vô cảnh lắm! Mà cường giả Vô cảnh ở thế giới khác cũng chỉ có chín người, nhưng ta biết cả chín người này, thế nên…”
Nói đoạn, U Cảnh lại nhìn Diệp Huyền: “Người phía sau hắn chắc chắn không phải cường giả Vô cảnh! Nếu có phải thì e là cũng là ngụy Vô cảnh thôi!”
Vô cảnh giả!
Nghe vậy, Vân Mộng Tử bèn trầm mặc.
Thực ra ngụy Vô cảnh mới tiệm cận với Vô cảnh nhất. Hắn ta là Bán Bộ Vô cảnh, nhưng thực ra cảnh giới này vẫn chưa chuẩn thật sự.
Vô cảnh!
Từ xưa đến nay, thực sự chẳng mấy ai đạt được cảnh giới này!
Lúc này, U Cảnh cười nói: “Dù người phía sau hắn là cường giả Vô cảnh thì có làm sao? Chủ nhân của ta cũng là cường giả Vô cảnh đó thôi? Ha ha…”
Vân Mộng Tử liếc nhìn U Cảnh, hắn ta khẽ cười: “Đương nhiên!”
Nói đoạn, hắn ta liếc nhìn Diệp Huyền: “Cần giúp đỡ không?”
U Cảnh nhìn Diệp Huyền, cười lớn: “Không cần! Ngươi cứ đứng nhìn thôi là được! Người này là kiếm tu mà nhỉ? Để ta dùng kiếm đánh hắn!”
Nói đoạn, hắn ta đột nhiên hóa thành một thanh kiếm, ngay sau đó hắn ta lại hóa thành một đường kiếm quang và bay đi!
Vụt!
Chỉ trong chốc lát, không gian mà nó đi qua đều sụp đổ.
Kiếm!
Ở phía xa xa, Diệp Huyền đột nhiên ngẩng đầu. Hắn siết chặt Thanh Huyền Kiếm trong tay phải, đang định xuất kiếm, tuy nhiên, khi thanh kiếm kia bay đến trước mặt hắn, hắn lại thu Thanh Huyền Kiếm lại.
Trông thấy cảnh tượng ấy, vẻ mặt Vân Mộng Tử bèn thay đổi. Hắn ta đang định ngăn cản U Cảnh, tuy nhiên không còn kịp nữa, U Cảnh đã đâm vào trán Diệp Huyền!
Uỳnh!
Cơ thể Diệp Huyền rung lên, một luồng khí tức to lớn đột nhiên cuộn trào trong cơ thể hắn.
Trông thấy cảnh tượng ấy, Trung Sơn Vương và Ẩn Sát bèn sững sờ.
Chết rồi sao?
Thế nhưng rất nhanh sau đó, hai người phát hiện Diệp Huyền không hề chết, không những không chết mà khí tức của hắn còn đang tăng lên nhanh chóng!
Hai người liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt bọn họ tràn ngập vẻ kinh ngạc.
Ở phía xa xa, Vân Mộng Tử cũng nhìn chằm chằm Diệp Huyền, ánh mắt hẳn ta tràn ngập vẻ khó tin.
Ở phía xa xa, có tiếng gào phẫn nộ vang lên: “Hỗn xược, ngươi dám thôn tính ta!”
Thôn tính!
Nghe U Cảnh nói vậy, mọi người bèn sững sờ.
Diệp Huyền đã thôn tính U Cảnh ư?
Lúc này, giọng nói kia lại vang lên: “Vân Mông Tử, còn không mau cứu ta?”
Vân Mộng Tử trầm ngâm, sau đó hắn ta biến mất.
Ở phía xa xa, Diệp Huyền ngẩng đầu, sau đó hắn chém kiếm xuống.
Uỳnh!
Một mảng huyết sắc kiếm quang bùng nổ, Vân Mộng Tử bay đi cả trăm trượng!
Trông thấy cảnh tượng ấy, vẻ mặt Trung Sơn Vương bèn sầm xuống: “Vân Mộng Tử cố ý không cứu!”
Ẩn Sát gật đầu: “Rõ là thế rồi, Vân Mộng Tử muốn Diệp Huyền thôn tính U Cảnh. Chỉ là hắn ta làm như vậy để làm gì?”
Trung Sơn Vương cười lạnh lùng: “Còn không đơn giản? Để Diệp Huyền kết thù với thế lực phía sau U Cảnh! Hoặc là hắn ta muốn lợi dụng thế lực đó để đối phó Diệp Huyền!”
Ẩn Sát trầm giọng nói: “Nói vậy tức là hắn ta cảm nhận được sự nguy hiểm từ Diệp Huyền?”
Trung Sơn Vương cười khổ: “Chỉ cần hắn ta không mù thì chắc biết, phía sau Diệp Huyền nhất định có cường giả Vô cảnh! Nếu như sau lưng tên này không có cường giả thì sao hắn nghịch thiên như vậy? Dù là huyết mạch hay thanh kiếm kia, người bình thường đều không thể có được!”
Ẩn Sát gật đầu, hắn ta liếc nhìn Vân Mộng tử: “Cái tên này cũng nham hiểm thật!”
Trung Sơn Vương nói: “Có thể đi đến bước này thì chắc chắn không ngu xuẩn mà!”
Hết chương 3707.



Bạn cần đăng nhập để bình luận