Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1277: Kiếm đạo, có đôi khi chỉ dựa vào ngộ đạo!

Soát người!

Trong nháy mắt sắc mặt bạch y lão giả trở nên dữ tợn: “Ta thấy các ngươi đúng là muốn chết!"

Vừa nói dứt câu, hắn ta xòe lòng bàn tay ra, một sợi kiếm quang chợt lóe lên.

Gọi người!

Hắn ta biết rõ chỉ dựa vào ba người bọn họ tuyệt đối không đánh thắng được tất cả mọi người đang có mặt ở đây!

Chỉ có thể gọi cường giả Kiếm tông đến!

Hơn nữa không thể chỉ gọi một hai người!

Bạch y lão giả vừa mới bắt đầu gọi người thì trong không trung, giọng nói đó đột nhiên vang lên: “Giết!"

...

Dù sao cũng rất nhiều.

Nơi xa, bên cạnh Viên Tiểu Đao, Tru Tà Nhi đột nhiên hỏi: “Diệp Huyền đâu?"

Những cổ tịch này không chỉ bao hàm quyền đạo, mà còn có thương đạo, kiếm đạo, đao đạo...

Vừa nói dứt câu, hai thanh kiếm sau lưng của hắn ta đột nhiên bay ra, xé rách chân trời.

Bây giờ trình độ kiếm đạo của hắn là Minh cảnh, muốn tăng lên một bước vô cùng khó khăn!

Vừa dứt lời, khắp bốn phía, mười mấy người đột nhiên xông về phía ba người bạch y lão giả.

Hắn không phải muốn học hết tất cả những thứ này mà là muốn hấp thụ tinh hoa của những thứ này để tăng cường kiếm đạo của mình hoặc là bù đắp chỗ thiếu sót trong kiếm đạo của mình.

Đại chiến tái khởi!

Bạch y lão giả cười một tiếng dữ tợn: “Chống đỡ, chờ đến khi người của chúng ta đến!"

Trong một sơn mạch mênh mông nào đó, Diệp Huyền xếp bằng ngồi dưới đất, giờ phút này, hắn đang điên cuồng hấp thụ những cổ tịch lấy được từ Thần Điện.

Cứ như vậy, thời gian từng chút từng chút trôi qua.

Viên Tiểu Đao cười nói: "Hắn? Bây giờ không biết hắn đang vui vẻ ở đâu!"

Trong khoảng thời gian này, không có bất kỳ người nào tới quấy rầy hắn, là khoảng thời gian hắn thoải mái nhất.

Kiếm đạo!

Mà những cổ tịch này chính là hi vọng!

Bạch y kiếm tu lạnh lùng nhìn lướt qua bốn phía, vẻ mặt hắn ta vô cùng dữ tợn, trong tay phải, thanh kiếm điên cuồng rung động.

Ba tên kiếm tu mặc dù chiến lực mạnh mẽ nhưng cuối cùng vẫn không địch lại, chưa tới một canh giờ, chỉ còn lại bạch y lão giả.

Nói xong, kiếm trong tay hắn ta đột nhiên run lên kịch liệt, sau đó hóa thành một đạo kiếm quang bay vào giữa lông mày hắn ta.

Lưỡng Giới Thiên.

Ở khu vực của bạch y lão giả, không gian đã bị xé thành hắc động đen kịt.

Mà trong khoảng thời gian hắn tu luyện, Lưỡng Giới Thiên lại xảy ra chuyện lớn...

Vừa rồi một kích đó là một kích cuối cùng của bạch y lão giả.

Mà giờ khắc này, bạch y lão giả đó đã không còn tồn tại!

Một lát sau, vùng không gian đó khôi phục lại bình thường.

Sau khi bạch y lão giả gọi người, cường giả Lưỡng Giới Thiên bắt đầu điên cuồng vây công ba tên cường giả Kiếm tông.

Ầm!

Trong chớp mắt, vô số kiếm quang từ trong cơ thể hắn ta bộc phát ra, một cường giả Lưỡng Giới Thiên bất ngờ không đề phòng kịp cho nên trực tiếp bị đạo kiếm quang này chém vỡ nhục thân, mà những cường giả còn lại của Lưỡng Giới Thiên cũng vội vàng lùi nhanh lại!

Lần này mọi người trực tiếp lui tới mấy vạn trượng!

Mà giờ khắc này, cường giả Lưỡng Giới Thiên đã vây quanh bạch y kiếm tu.

Vừa nói dứt câu, hắn ta đột nhiên gầm lên: “Kiếm Táng!"

Bạch y kiếm tu nhìn về phía Lý Hợp, dữ tợn cười một tiếng: “Kiếm tông ta sẽ khiến cho các người phải trả một cái giá lớn thê thảm!"

Lúc này, Lý Hợp đột nhiên nói: "Món chí bảo đó rốt cuộc đang ở đâu!"

Nơi xa, Viên Tiểu Đao nói khẽ: "Nói tự bạo là tự bạo... kiếm tu Kiếm tông này không đơn giản!"

Nói đến đây, nàng nhìn về phía Tru Tà Nhi: “Dẫn theo người của Thần Điện lập tức rời khỏi Lưỡng Giới Thiên!"

Tru Tà Nhi hỏi: “Vì sao?"

Viên Tiểu Đao nói khẽ: "Bởi vì tiếp theo, có thể Kiếm tông sẽ có hành động lớn! Cái vũng nước đục này Thần Điện cũng đừng tham dự vào."

Tru Tà Nhi gật đầu, nàng cũng không muốn tham dự. Thật ra thì nàng vốn không muốn tham gia vào, bởi vì cho dù thế nào thì Thần Điện cũng sẽ không lấy Giới Ngục tháp.

Thần Điện không có thực lực có được chí bảo như thế!

Hình như là nghĩ tới gì đó, Tru Tà Nhi đột nhiên hỏi: “Vậy bây giờ tháp đó đang ở đâu?"

Giới Ngục tháp ở nơi nào?

Khóe miệng Viên Tiểu Đao hơi nhếch lên: “Ngươi nói xem?"

Diệp Huyền cứ ngồi như vậy, cuối cùng giống như một pho tượng.

Càng đi về phía sau, kiếm tu mạnh mẽ chân chính càng ít.

Kiếm tu!

Nhưng mà có một số người có thể cả đời này cũng sẽ không ngộ ra được, giống như hắn bây giờ, nếu như cơ duyên chưa tới có khả năng cả đời đều sẽ kẹt ở Minh cảnh.

Không chỉ là kiếm đạo, thật ra thì đôi khi cuộc sống này cũng phải dựa vào ngộ đạo!

Kiếm đạo, có đôi khi chỉ dựa vào ngộ đạo!

Làm như thế nào mới có thể phá?

Nghĩ mãi mà không rõ!

Giờ khắc này, hắn rất muốn có người nhắc nhở mình một chút nhưng mà lại không có ai.

Liên Thiển và Viêm Già không am hiểu kiếm đạo, mà tầng thứ tám hoàn toàn không để ý tới hắn. Còn Kiếm Tôn, đối phương không nói, để tự hắn ngộ!

Chuyện này khiến cho Diệp Huyền có chút đau đầu!

Có lẽ chỉ điểm một chút là hắn sẽ hiểu mà!

Nhưng mà sau đó hắn cũng nghĩ rõ được.

Có rất nhiều thứ chỉ có tự mình suy nghĩ thấu triệt thì mới có tác dụng. Người khác nói cho dù có lý như thế nào mà không tự mình trải qua một lần thì không thể nào hiểu được đâu.

Cứ như vậy, thời gian từng chút từng chút trôi qua, bên trong sơn mạch, Diệp Huyền cứ ngồi xếp bằng như vậy.

Từ mặt chữ nhìn lạ, chính là vỡ vụn, mà từ phương diện kiếm đạo để xét, phá là như thế nào?

Phá như thế nào?

Trong khoảng thời gian này, hắn vẫn luôn suy nghĩ một vấn đề.

Phá!

Bên trong một sơn mạch, Diệp Huyền lẳng lặng ngồi xếp bằng dưới đất, ở xung quanh hắn, hai cỗ kiếm ý không ngừng quay quanh.

...

...
Bạn cần đăng nhập để bình luận