Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1143: Thần?

Trời sáng.

Tiểu nam hài bất động, cơ thể đã lạnh như băng nhưng hai tay hắn ta vẫn đang ôm chặt tiểu nữ hài.

Nửa canh giờ sau, tiểu nữ hài chôn tiểu nam hài trong khe núi, nàng ngồi trước khe núi, nước mắt cứ chảy xuống như vậy không ngừng.

Ngày hôm sau, tiểu nữ hài đứng dậy, quay người đi ra khỏi sơn mạch, giữa chừng gặp được một vài thi thể, nàng đi đến trước một thi thể trong số đó, lấy một thanh kiếm trong tay thi thể đó, hai tay nâng thanh kiếm kia, trong mắt là vẻ lạnh lùng và hờ hững không phù hợp với tuổi: “Sau này ngươi sẽ tên là Hành Đạo kiếm, cùng ta thay trời hành đạo.”

Cứ như vậy, tiểu nữ hài cầm thanh kiếm kia đi ra khỏi sơn mạch…

Hình ảnh dừng lại.

Trước thiên môn, bạch phát nữ tử hơi híp mắt lại: “Tiểu nam hai kia chính là hắn?”

Trương thần sư trầm giọng nói: “Người quan trọng nhất chính là tiểu nữ hài kia!”

Đúng lúc này, nàng đột nhiên ngẩng đầu lên, bất chợt có hai sợi kiếm quang bay ra từ trong mắt nàng.

Tấm gương trong tay Trương thần sư đột nhiên bị hai sợi kiếm quang chém vỡ, mà một cánh tay của Trương thần sư đó cũng theo đó bay ra ngoài, máu tươi bắn văng tung tóe.

Nữ tử váy trắng đứng trước khe núi, nàng cứ đứng như thế, mà trong mắt nàng, nước mắt cứ chảy không ngừng…

Rắc!

Bạch phát nữ tử nhìn về phía tấm gương đó, trong gương, hình ảnh lại thay đổi.

Trương thần sư sững sờ, sau đó im lặng.

Bạch phát nữ tử nhìn về phía Trương thần sư: “Tiểu nữ hài đó chính là nữ tử váy trắng?”

Nhìn thấy một màn này, hai mắt của bạch phát nữ tử lập tức hơi híp lại, trong ánh mắt là vẻ nghi ngờ hiếm thấy.

Lúc này đã không biết là bao nhiêu năm sau, vẫn là sơn mạch đó, vẫn là khe núi ấy, trước khe núi là một nữ tử váy trắng đứng đó.

Trương thần sư gật đầu: “Ngươi tiếp tục xem đi.”

Trước thiên môn, Thương Khung giới.

Trương thần sư nhẹ giọng nói: “Kiếm của nàng ta đã vượt qua thời không.”

Trước khe núi, nữ tử váy trắng cứ đứng như thế.

Vượt qua thời không!

Cách đó không xa, Trương thần sư nhìn cánh tay phải của mình, hắn ta muốn phục sinh cánh tay bị đứt nhưng lại phát hiện ra hoàn toàn không được.

Sắc mặt của bạch phát nữ tử cũng hơi khó coi: “Sao có khả năng được, thời không mà nàng ta đang ở và thời không mà chúng ta đang ở hoàn toàn khác nhau, tại sao nàng ta có thể cảm ứng được chúng ta, hơn nữa xuất kiếm đả thương ngươi!”

Trương thần sư nhíu mày lại: “Bên kia đã xảy ra chuyện gì đó?”

Trương thiên sư gật đầu: “Chuyện này đã không còn bất cứ đường xoay chuyển nào nữa, chẳng qua cũng đúng thôi, Diệp Huyền nắm giữ bảo vật quý giá trong tay, chí bảo đó đối với thần mà nói chắc hẳn không có thì không được!”

Trong sân, Trương thần sư im lặng một lúc, đột nhiên hắn ta láy một ống trúc ra, tay trái hắn ta cầm ống trúc lắc nhẹ một cái, rất nhanh, một tấm thẻ trúc đã bay ra từ bên trong.

Lúc này, Trương thần sư trầm giọng nói: “Nữ nhân đó không phải người thường, thực lực của nàng ta có khả năng mạnh hơn chúng ta tưởng tượng rất nhiều.”



Con ngươi của bạch phát nữ tử hơi co rút, tay phải của nàng ta bất tri bất giác siết chặt lại.

Mà hiện tại, Thần Điện và Bắc Cảnh đã có thể nói là không chết không dừng!

Bây giờ Huyền Hoàng Đại Thế Giới chia thành hai trận doanh, một là các thế lực lấy Bắc Cảnh dẫn đầu, một bên khác thì lại là Thần Điện.

Sau một trận chiến tinh không, Huyền Hoàng Đại Thế Giới lại khôi phục sự yên tĩnh.

Bạch phát nữ tử đột nhiên nói: “Thần đã giáng thần phạt!”

Trên thẻ trúc có hai chữ to: Đại hung!

Đại hung!

Trương thần sư im lặng rất lâu, sau đó quay người rời đi.

Bạch phát nữ tử trầm giọng bảo: “Đáng tiếc, bọn họ vẫn không có cách nào giáng lâm xuống nơi này, bằng không…”

Nói xong, nàng ta quay người biến mất ở phía cuối chân trời.

Nói đến đây, nàng ta nhìn xuống Thiên Giang thành bên dưới: “Cứ cho hắn tung tăng một khoảng thời gian nữa, trong khoảng thời gian này, không có sự cho phép của ta, không một ai được phép đi quấy rầy hắn.”

Bạch phát nữ tử gật đầu: “Một vài chuyện có hơi khó giải quyết, chẳng qua đã có một vị thần tới đây.”

Thần phạt!

Diệp Huyền bị giáng thần phạt rồi, điều này có nghĩa hắn là người mà thần muốn giết!

Thần?

Đó chính là sự tồn tại thuộc về truyền thuyết!

Trước kia thuộc về truyền thuyết nhưng bây giờ cũng đã hiện thân!



Trong Giới Ngục tháp, Bắc Cảnh.

Diệp Huyền ngồi xếp bằng trên đất, lúc này hắn đang điên cuồng hấp thụ tinh thạch.

Trị thương!

Trước đó chiến một trận với trường phủ nam tử kia trong tinh không, hắn vốn cũng không bị thương gì, nhưng màn hợp kiếm sau đó đã khiến hắn suýt chút nữa chơi mình thành tàn phế!

Đại khái khoảng một canh giờ sau, nhục thân của Diệp Huyền cũng đã khôi phục lại như thường.

Sở dĩ nhanh như vậy là do ngoại trừ cắn nuốt tinh thạch ra, còn có mấy đan dược trị thương và linh quả kia của Tiểu Linh Nhi!

Bây giờ Tiểu Linh Nhi đã không trồng linh quả gì đó nữa rồi, vì nàng đã có niềm vui mới, đó chính là luyện đan!

Mỗi ngày đều đang điên cuồng nghiên cứu đan dược!

Sau khi thương thế hồi phục, Diệp Huyền vung tay phải, bốn thanh kiếm xuất hiện trước mặt hắn.

Kiếm của nữ tử váy trắng, kiếm của Tiểu Thất, Thiên Tru kiếm và cả thanh kiếm màu đen kia nữa!

Chẳng qua sau khi bốn thanh kiếm này xuất hiện đều cách kiếm của nữ tử váy trắng hơi xa, địch ý hiện ra vô cùng rõ ràng!

Nhìn bốn thanh kiếm này, Diệp Huyền có hơi đau đầu.

Cả bốn thanh kiếm hoàn toàn không phối hợp với hắn!

Diệp Huyền nghĩ ngợi, sau đó bảo: “Mọi người phối hợp một chút chứ?”

Bốn thanh kiếm không có phản ứng!

Giống như nghĩ đến gì đó, Diệp Huyền đi lên tầng hai, trong tầng hai, Tiểu Linh Nhi đang mày mò lò luyện đan của nàng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận