Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1652: Không vấn đề gì cả

Một lát sau, Diệp Huyền thu kiếm lại, sau đó đi về phía cửa tiệm cầm đồ Thiên Đạo.

Trên đường đi, hắn gặp được một người, chính là lão phụ Cửu âm mà hắn đã gặp lúc mới đi vào, giờ phút này, Cửu âm kia đang giao thủ với lão giả, hai người đánh nhau rất ác liệt.

Đúng lúc này, Cửu âm kia đột nhiên bị đánh bay, sau khi dừng lại, bà ta nhìn thoáng qua Diệp Huyền: "Là ngươi?"

Diệp Huyền mỉm cười: "Xin chào tiền bối!"

Cửu âm nhíu mày: "Rời khỏi nơi này!"

Diệp Huyền nhìn về phía lão giả trước mặt bà ta: "Hắn ta là?"

Cửu âm trầm giọng nói: "Khô Dung lão nhân, muốn mạng của ta."

Diệp Huyền hỏi: "Vì sao?"

Khô Dung lão nhân kia cũng sửng sốt.

Bây giờ, Diệp Huyền chính là muốn bành trướng một chút, kiêu ngạo một chút!

Diệp Huyền nhướng mày: "Ngươi không phục à?"

Thực lực bây giờ của Diệp Huyền vừa mới đột phá, lúc này không bành trướng thì lúc nào bành trướng?

Diệp Huyền gật đầu: "Phải!"

Hắn ta chưa động thủ, bởi vì người kiêu ngạo như vậy nhất định có vốn kiêu ngạo!

Cửu âm lạnh nhạt nói: "Bởi vì một vài lợi ích."

Nếu không thì thực lực đột phá này có ý nghĩa gì?

Khô Dung lão nhân cười lạnh: "Ngươi là người ngoài mà lại thật to gan, đã tới nơi này lại còn dám đi trên đường phố này.”

Mà lúc này, Khô Dung lão nhân kia đột nhiên nhìn về phía Diệp Huyền: "Người từ bên ngoài tới!"

Tầng thứ chín cũng cười ha ha, hắn ta hiểu rõ.

Cửu âm: "..."

Cửu âm ngơ ra.

Khô Dung lão nhân nhìn Diệp Huyền: "Ngươi rốt cuộc là ai!"

Lúc này, Khô Dung lão nhân kia nhìn chằm chằm vào hắn: "Ngươi là ai!"

Diệp Huyền tức giận nói: "Ngươi đừng quan tâm ta là ai, ngươi đánh ta đi!"

Khô Dung lão nhân kia lập tức bị một kiếm này của Diệp Huyền chém bay ra ngoài trăm trượng, sau khi dừng lại, sắc mặt của hắn ta chợt thay đổi: "Ngươi..."

Diệp Huyền chém ra một kiếm.

Khô Dung lão nhân nhìn thoáng qua hắn, sau đó cung kính hành lễ: "Lúc trước đã đắc tội nhiều rồi, kính xin các hạ thứ lỗi!"

Nói xong, hắn lập tức xông tới.

Mà giờ phút này, Khô Dung lão nhân đã túa đầy mồ hôi lạnh ra rồi, thân thể càng thêm run rẩy.

Diệp Huyền giận dữ nói: "Ngươi không đánh ta, vậy ta sẽ đánh ngươi!"

Mình lại đắc tội với một vị đại nhân vật như vậy!

Ông trời ơi, thiếu niên trước mắt này lại là Phàm kiếm!

Phàm kiếm!

Cảnh này khiến sắc mặt của Khô Dung lão nhân biến đổi, hắn ta đánh ra một quyền rất mạnh!

Diệp Huyền chớp mắt, sau đó nói: "Không đánh nữa sao?"

Khô Dung lão nhân vội vàng nói: "Không đánh... Ta không phải là đối thủ của các hạ, vừa rồi đã đắc tội chỗ nào, kính xin các hạ rộng lượng, bỏ qua cho!"

Diệp Huyền: "..."

Ầm ầm!

Diệp Huyền hài lòng gật đầu: "Ngươi rất có mắt nhìn đó, đây là Phàm kiếm!"

Khô Dung lão nhân nhìn thoáng qua Thiên Tru kiếm trong tay Diệp Huyền, ngay sau đó, đồng tử hắn ta chợt co rụt lại: "Phàm, đây là Phàm kiếm!"

Diệp Huyền cố ý giơ kiếm trong tay lên, không nói gì cả.

Lúc này, Diệp Huyền vẫy tay: "Đi đi!"

Nghe vậy, Khô Dung lão nhân như trút được gánh nặng, vội vàng cung kính hành lễ, sau đó xoay người rời đi, tốc độ của hắn ta rất nhanh, trong chớp mắt đã biến mất ở cuối đường!

Lúc này, Cửu âm nhìn về phía Diệp Huyền: "Ngươi đã đạt tới Phàm kiếm!"

Diệp Huyền gật đầu: "Vừa mới thôi!"

Cửu âm nhìn thoáng qua hắn: "Lợi hại!"

Diệp Huyền cười nói: "Tiền bối..."

Cửu âm đột nhiên lắc đầu: "Ta không dám nhận hai chữ này!"

Diệp Huyền mỉm cười: "Tiền bối, đối với ta mà nói, ta tôn trọng một người không phải bởi vì thực lực của người đó mạnh, cũng không phải bởi vì người đó không mạnh thì ta không tôn trọng hắn ta!"

Cửu âm trầm mặc.

Một lát sau, hắn không đi dạo lung tung nữa mà tới tiệm cầm đồ Thiên Đạo, mà giờ phút này, Tiểu Đạo cô nương lại không ở trong tiệm cầm đồ.

Diệp Huyền: "..."

Tầng thứ chín cười ha ha: "Ta buồn cười quá, ha ha!"

Diệp Huyền cười lạnh: "Ngươi nghĩ ta sợ hắn ta sao? Chờ lão tử đi ra ngoài sẽ đánh hắn ta ra bã!"

Bạch y nam tử!

Tầng chín nói: "Ra ngoài tìm bạch y nam tử kia solo!"

Phía sau, Cửu âm nhẹ giọng nói: "Thật đúng là yêu nghiệt!"

Xa xa, Diệp Huyền cũng không lập tức đến tiệm cầm đồ Thiên Đạo mà đi chậm rì rì trên những con phố đó.

Lúc này, hắn vô cùng hy vọng có người nhảy ra gây phiền toái với mình.

Nhưng mà hắn đã thất vọng rồi! Đi dạo nửa ngày, một người cũng không có, nhưng hắn vẫn chưa từ bỏ ý định, lại đi dạo thêm mấy con phố nữa, nhưng vẫn không có người gây phiền toái với hắn!

Trên đường phố, Diệp Huyền lắc đầu: "Thật chẳng thú vị gì cả! Một đối thủ cũng không có!"

Tầng thứ chín đột nhiên nói: "Ngươi hơi huênh hoang rồi đấy!"

Diệp Huyền cười ha ha: "Huênh hoang sao?"

Tầng thứ chín nói: "Nếu ngươi thật sự muốn tìm đối thủ, ta góp ý ngươi đi tới một nơi, có đi không?"

Diệp Huyền hỏi: "Chỗ nào?"

Nói xong, hắn xoay người đi về phía xa xa.

Diệp Huyền mỉm cười: "Ngươi cũng vậy!"

Cửu âm gật đầu: "Bảo trọng!"

Diệp Huyền cười nói: "Tìm được rồi!"

Cửu âm do dự một chút, sau đó nói: "Ngươi tìm được sư phụ của ngươi rồi sao?"

Diệp Huyền cười nói: "Tiền bối, ta còn có việc, xin đi trước! Đúng rồi, ta muốn đến tiệm cầm đồ Thiên Đạo, nếu ngươi có chuyện gì, có thể đến đó tìm ta!"

Diệp Huyền quan sát xung quanh, sau đó hắn ngồi ở phía sau quầy kia, nói khẽ: "Tiền bối! Ngươi nói Tiểu Đạo cô nương này lợi hại đến mức nào?"

Tầng thứ chín nói: "Không cảm thấy được gì cả!"

Diệp Huyền đang muốn nói chuyện thì đúng lúc này, một nữ tử có dáng người cao gầy, đầu đội nón rộng vành đi vào.

Nữ tử đứng ở trước quầy, nàng mở lòng bàn tay ra, một nạp giới màu đen xuất hiện trên quầy: "Ác ma chi dực thời cổ đại, cầm đồ.”

Diệp Huyền do dự một chút, sau đó nói: "Ta..."

Cô nương nhíu mày: "Có vấn đề?"

Diệp Huyền nghiêm túc nói: "Không, không có vấn đề gì cả!"

Nói xong, hắn cầm lấy nạp giới kia.

Tầng thứ chín: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận