Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1309: Lần sau nhớ mang thêm kẹo hồ lô nhé

Nữ tử mặc vải bố trầm mặc.

Thanh sam nam tử đang định nói gì đó thì đúng lúc ấy, hắn ta bỗng ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Huyền. Ngay sau đó, cả hai người đều biến mất. Trong chớp mắt, hai người họ đã xuất hiện ngay trước mặt Diệp Huyền.

Lúc này, Diệp Huyền đang được một luồng sức mạnh thần bí bao vây, phạm vi rất nhỏ nhưng vẫn luôn tồn tại.

Thanh sam nam tử không khỏi ngạc nhiên: “Thú vị đấy…”

Nữ tử mặc vải bố hỏi: “Kiếm Vực?”

Thanh sam nam tử gật đầu: “Khả năng giác ngộ của hắn không tồi, có thể hiểu được cách lợi dụng kiếm ý để làm bước đệm cho ‘vực.’ Mặc dù không tính là Kiếm Vực hoàn toàn nhưng cũng thành công tạo được cái cơ bản. Sau này hắn phải giác ngộ nhiều thêm, như vậy thì có thể dĩ kiếm thành vực.”

Dĩ kiếm thành vực!

Lúc này, Diệp Huyền mở mắt ra. Trên mặt hắn là vẻ hưng phấn, hắn nói: “Tiền bối… ta được tính là thành công chưa?”

âm Dương pháp tắc!

Diệp Huyền vội vã sử dụng Kiếm Vực. Ngay sau đó, luồng sức mạnh thần bí trong cơ thể hắn được trấn áp. Mặc dù nó không hoàn toàn biến mất nhưng tốc độ già đi của hắn đã giảm đi mười mấy lần!

Thanh sam nam tử nhìn nữ tử mặc vải bố và nói: “Thử xem.”

Thanh sam nam tử nói: “Dùng Kiếm Vực!”

Thanh sam nam tử mỉm cười: “Sao có thể? Ngươi thử thi triển Kiếm Vực xem.”

Nghe vậy, Diệp Huyền bèn gật đầu lia lịa.

Thanh sam nam tử lắc đầu: “Đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi! Hiện giờ Kiếm Vực của ngươi mới đang ở mức sơ khai! Hơn nữa, giờ phạm vi Kiếm Vực của ngươi còn quá nhỏ, vẫn chưa thể dùng để đối đầu với kẻ địch, ngươi hiểu chưa?”

Diệp Huyền sững sờ, sau đó hắn nhìn về phía thanh sam nam tử: “Tiền bối…”

Nghe vậy, Diệp Huyền bèn làm theo, hắn lợi dụng kiếm ý để hình thành một Kiếm Vực nho nhỏ xung quanh mình.

Diệp Huyền cười khổ: “Thế thì là chưa thành công rồi?”

Sắc mặt Diệp Huyền lập tức thay đổi.

Nhưng hiện giờ, Kiếm Vực mà hắn vừa mới luyện được lại có thể trấn áp pháp tắc!

Nữ tử mặc vải bố bèn gật đầu, nàng mở lòng bàn tay. Ngay sau đó, một luồng sức mạnh thần bí bao vây lấy Diệp Huyền.

Điều này có nghĩa là gì?

Thanh sam nam tử mỉm cười: “Vực này có thể khắc chế mọi pháp tắc, ngoài ra còn có thể khắc chế cả đạo tắc. Đương nhiên, nếu như thực lực của đối phương cao hơn rất nhiều so với ngươi thì ngươi sẽ không trấn áp nổi đâu. Cơ mà không đến nỗi không còn sức mà đánh trả!”

Trước kia khi đối đầu với nữ tử mặc vải bố, Diệp Huyền hoàn toàn không có đất mà phản kháng. Đừng nói hắn, đến cả một cường giả siêu cấp như Lý Trần Phong còn phải bó tay trước nàng kia mà!

Thanh sam nam tử mỉm cười: “Một nơi cách ngươi vô cùng xa!”

Lúc này, thanh sam nam tử bỗng bật cười: “Nên rời đi thôi.”

Nữ tử mặc vải bố khẽ gật đầu: “Bảo trọng!”

Kiếm Vực!

Diệp Huyền bật cười, sau đó vội vàng đưa hai xiên hồ lô cho tiểu nữ hài và tiểu gia hỏa. Tiểu gia hỏa chớp mắt, sau đó nàng khẽ khua móng vuốt, một viên trân châu màu trắng bỗng bay đến trước mặt Diệp Huyền.

Có nghĩa là có Kiếm Vực ở đây, hắn có thể đối đầu với rất nhiều cường giả mạnh hơn mình, ít nhất hắn sẽ không lâm vào tình cảnh không thể phản kháng!

Nữ tử mặc vải bố trầm mặc trong chốc lát rồi nói: “Ta cũng phải đi đây!”

Giờ đây chỉ còn lại Diệp Huyền và nữ tử mặc vải bố.

Diệp Huyền sững sờ, hắn đang định hỏi thì lúc này, thanh sam nam tử, tiểu nữ hài và tiểu gia hỏa đã hoàn toàn biến mất.

Hiện giờ điều Diệp Huyền cần làm là phát triển Kiếm Vực, để nó trở thành một đòn sát thủ của hắn.

Thanh sam nam tử cũng mỉm cười. Rất nhanh sau đó, tiểu nữ hài và tiểu gia hỏa bên cạnh hắn ta cũng trở nên mờ ảo.

Tiểu nữ hài nhìn Diệp Huyền, nàng vẫy tay: “Lần sau nhớ mang thêm nhiều kẹo hồ lô vào nhé!”

Tiểu gia hỏa cũng vẫy móng vuốt của nó lia lịa, tỏ vẻ tán thành.

Nghe vậy Diệp Huyền bèn nhìn hắn ta: “Tiền bối, giờ ngươi đang ở đâu?”

Nói đoạn, hắn ta bèn quay đầu nhìn nữ tử mặc vải bố, khẽ mỉm cười: “Hẹn gặp lại!”

Diệp Huyền đang định nói gì đó thì thanh sam nam tử lại bảo: “Sau này gặp lại!”

Một nơi vô cùng xa ư!

Diệp Huyền nhìn nàng, hắn bảo: “Tiền bối, sau này nếu ta còn gặp phải nguy hiểm, à không, sau này nếu ta còn tới U Minh Điện nữa thì còn được gặp các ngươi không?”

Nữ tử mặc vải bố nhìn Diệp Huyền, nàng nói: “Con đường của ngươi thì ngươi phải tự đi, nhất là con đường trong tương lai. Ngươi đừng để người khác ra mặt giúp đỡ ngươi nữa! Ngươi cũng bỏ cái tư tưởng dựa dẫm đó đi!”

Nói đến đây, nàng ngừng lại một chút rồi tiếp tục: “Thôi thì giúp ngươi thêm lần nữa vậy!”

Dứt lời, nàng bèn quay người và biến mất.

Diệp Huyền sững sờ, sau đó hắn cũng vội đi theo.

Nữ tử mặc vải bố tới một tinh không. Nàng nhìn về phía xa xa, sau đó xòe tay phải ra và ấn mạnh xuống.

Không gian im lặng trong chốc lát rồi…

Ầm!

Những tiếng kiếm va chạm vang lên từ phía xa xa. Ngay sau đó, một đường kiếm quang xoẹt qua!

Trong thấy nó, sắc mặt Diệp Huyền lập tức thay đổi.

Một kiếm này rất mạnh, như thể muốn xé nát cả tinh không này luôn vậy, trông cực kì đáng sợ!

Mà lúc này, tay phải của nữ tử mặc vải bố kia bỗng ép xuống, đường kiếm quang lại biến mất tăm.

Ở phía xa xa, vị lão giả của Kiếm tông nhìn chằm chằm nữ tử bố quần bằng ánh mắt lạnh lùng. Sau đó hắn ta quay người rồi biến mất.

Không đánh!

Hắn ta biết, nữ tử mặc vải bố sắp biến mất rồi. Hiện giờ mà đối đầu trực diện với nàng thì đúng là một sự lựa chọn ngu xuẩn.

Đợi đến khi nữ tử mặc vải bố biến mất thì Diệp Huyền chắc chắn sẽ phải chết!

Nữ tử mặc vải bố không đuổi theo hắn ta. Lão giả Kiếm tông này không hề yếu, nếu đối phương đã không đánh thì nàng cũng bó tay.

Nàng trầm ngâm trong chốc lát rồi nói với Diệp Huyền: “Tự thu xếp cho ổn thỏa.”

Nói đoạn, thân hình nàng bèn trở nên mờ ảo.

Diệp Huyền: “…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận