Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 926: Ngươi Thật Ngu!

Tiểu Bạch nhìn về phía Đế Khuyển, nàng trừng mắt nhìn, lúc này, Đế Khuyển lấy ra một cây mứt quả đưa cho nàng.

Đây là Tiểu Linh Nhi mua, trước đó hắn thuận tay lấy một cây, hiện tại vừa vặn mượn hoa hiến phật.

Thấy cây mứt quả kia, đôi mắt tiểu gia hỏa màu trắng lập tức sáng lên, nàng lập tức cầm lấy cây mứt quả, sau đó nhẹ nhàng liếm liếm, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tròn vo kia tràn đầy vẻ hạnh phúc. Một lát sau, nàng đột nhiên nhìn về phía Đế Khuyển, nàng suy nghĩ một chút, sau đó nhẹ nhàng vung trảo nhỏ về phía Đế Khuyển, trong chốc lát, một cỗ linh khí tinh thuần màu tím trực tiếp tràn vào trong cơ thể Đế Khuyển, thân thể Đế Khuyển rung động một trận, cùng lúc đó, huyết dịch trong cơ thể nó vậy mà đang bắt đầu chậm rãi sôi trào!

Đế Khuyển mừng rỡ trong lòng, nó vội vàng nhìn về phía tiểu gia hỏa màu trắng, kích động nói:

- Đa tạ!

Nói xong, nó quay người về tới bên trong Giới Ngục Tháp.

Lúc này, tiểu gia hỏa màu trắng đột nhiên khẽ vẫy trảo nhỏ, từ Thần Võ Thành xa xôi, bên trong Kiếm tông, trong lòng đất nơi nào đó, một chiếc hộp nhỏ màu đen đột nhiên phóng lên tận trời, sau một khắc, chiếc hộp nhỏ này trực tiếp xuất hiện trước mặt nàng.

Tiểu gia hỏa màu trắng đưa hộp cho Tiểu Linh Nhi, sau đó nhếch miệng cười một tiếng, tiếp theo, thân thể nàng dần dần mờ đi!

Dần dần, tiểu gia hỏa màu trắng biến mất không thấy gì nữa, trên không, chỉ còn lại cây mứt quả kia...

- Vừa rồi nàng nói gì?

- Ngươi sẽ còn xuất hiện chứ?

Lúc này, A Việt hỏi:

Tiểu gia hỏa màu trắng khẽ gật đầu nhỏ, trong móng vuốt của nàng, còn đang cầm một cây mứt quả.

Rất xa?

Tiểu Linh Nhi vội vàng nói:

Tiểu Linh Nhi nhìn về phía A Việt, nói khẽ:

Tiểu Linh Nhi nhìn tiểu gia hỏa màu trắng:

- Ngươi muốn đi rồi sao?

Nhìn thấy tiểu gia hỏa màu trắng biến mất, vẻ mặt Tiểu Linh Nhi nhạt đi, có chút thất lạc.

Mà buồn cười, rất nhiều người ngay cả Bốn Chiều cũng không hiểu rõ, lại muốn đi tìm kiếm Năm Chiều!

Tiểu gia hỏa màu trắng cấp tốc vung vẩy trảo nhỏ, nàng quơ quơ rất nhanh, dường như đang biểu đạt ý gì.

Hài hước, càng thảm thương!

- Nàng nói nàng đang ở một địa phương rất rất xa...

A Việt ngẩng đầu nhìn về phía cuối chân trời, vũ trụ mịt mờ, thật sự rất lớn, ngay cả vũ trụ Bốn Chiều này cũng rộng lớn vô biên vô hạn.

Bằng hữu!

Tiểu Linh Nhi khẽ cúi đầu:

- Thân thể của nàng hiện tại, còn tốt hơn thời kì đỉnh phong...

Diệp Huyền đứng lên, hắn nhìn về phía Tiểu Linh Nhi:

- Ngươi thật ngu!

A Việt thu hồi suy nghĩ, sau đó nhìn về phía Diệp Huyền trên mặt đất, lúc này vết thương trên người Diệp Huyền đã khôi phục bảy tám phần!

Hối hận!

Diệp Huyền: "..."

Thanh âm vừa dứt, tấm gương ầm ầm vỡ tan!

- Tiểu Linh Nhi, tiểu gia hỏa vừa rồi là ai?

Diệp Huyền nhìn về phía A Việt, A Việt nói khẽ:

- Nếu vừa rồi ta cho nàng một cây mứt quả, thân thể này của ta, sợ là cũng có thể phục hồi như cũ a...

Nói đến đây, nàng đột nhiên lấy ra một chiếc gương, nhìn người trong gương, mặt nàng không chút biểu tình:

- Bằng hữu của ta!

Tiểu Linh Nhi còn chưa trả lời, A Việt đột nhiên nói:

- Hiện tại thân thể ngươi thế nào?

Diệp Huyền mỉm cười, không hỏi thêm nữa, hắn đi đến trước mặt Tiểu Linh Nhi, nói khẽ:

Giờ khắc này, A Việt vẫn còn có chút hối hận!

Bởi vì nàng đã đánh giá thấp năng lực của tiểu gia hỏa màu trắng trước đó!

Dưới cái nhìn của nàng, thương thế của nàng chỉ có thể sử dụng thời gian lâu dài mà chậm rãi khôi phục, thế nhưng, sau khi nhìn thấy Diệp Huyền và Tiểu Linh Nhi khôi phục như lúc ban đầu, nàng biết nàng đã sai.

Tiểu gia hỏa màu trắng kia khẳng định là có thể giúp nàng nhanh chóng khôi phục về đỉnh phong!

Mà đại giới chỉ cần một cây mứt quả!

Một cây mứt quả!

Giờ khắc này, trong lòng A Việt là có chút bất ổn!

Chỉ một cây mứt quả, tiểu gia hỏa màu trắng kia đã cho Đế Khuyển chỗ tốt lớn như vậy...

Trong nội tâm nàng cảm thấy không công bằng!

Có thể nói, trong thế hệ tuổi trẻ hiện tại, danh tiếng của Diệp Huyền như mặt trời ban trưa, trực tiếp siêu việt bất cứ người nào trên Đạo Bảng!

Mà Diệp Huyền này, lại dám khiêu chiến Trật Tự Minh...

Thiên hạ hôm nay, Trật Tự Minh thế nhưng vẫn là lão đại trên danh nghĩa a!

Quan trọng không phải là hơn mười cường giả Đạo cảnh, mà là Diệp Huyền giết người Trật Tự Minh!

Chém giết hơn mười cường giả Đạo cảnh của Trật Tự Minh...

Diệp Huyền!

Từ đầu đến giờ, ngoại trừ gương mặt trước đó, không có bất kỳ vật gì có thể chống đỡ nổi chuôi kiếm này của hắn!

Dùng chuôi kiếm này cận chiến, gần như là vô địch!

Mà Trấn Hồn Kiếm kia, lại thích hợp đánh xa, dùng một kiếm phân hồn!

Một xa một gần!

Diệp Huyền thu hồi suy nghĩ, hắn thu hồi Thiên Tru Kiếm, sau đó quay người biến mất ngay tại chỗ.

Mà cách đó không xa, một nữ tử lẳng lặng đứng đấy, người này, chính là Triệu Mục kia, nàng cũng không có động thủ!

Một lát sau, Triệu Mục quay người rời đi.

...

Sự tình Diệp Huyền làm ra ở Đăng Thiên Thành rất nhanh đã truyền khắp toàn bộ Bắc Hoang giới, giờ khắc này, ở mấy Đại Hoang giới khắp hỗn độn vũ trụ này, ngoại trừ Thần Quốc ra, thanh danh của Diệp Huyền gần như đã đạt đến đỉnh phong!

Phi thường cường đại!

Diệp Huyền nhìn Thiên Tru Kiếm trước mặt, không thể không nói, lực sát thương của chuôi kiếm này thật sự rất mạnh mẽ!

Bên ngoài Giới Ngục Tháp.

Tiểu Linh Nhi cũng trở lại bên trong Giới Ngục Tháp, nàng đặt chiếc hộp tiểu gia hỏa màu trắng cho nàng trước đó ở dưới một gốc cây, nàng không mở ra, không ai biết được vì sao nàng không mở ra!

Tiếp tục bế quan!

Càng nghĩ càng thấy không công bằng, A Việt hừ lạnh một tiếng, quay người trở lại bên trong Giới Ngục Tháp!

...
Bạn cần đăng nhập để bình luận