Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 628: Ca...

Một quyền của Diệp Huyền vừa nện xuống, cả người Độc Cô Liệt trực tiếp lùi nhanh gần trăm trượng!

Nhìn thấy một màn này, sắc mặt hai người Ngôn Giới và Cổ Thông kia lập tức biến đổi, trong lòng hai người đều cảm thấy khiếp sợ, khiếp sợ không gì sánh nổi!

Đây là bí kỹ gì?

Phải biết, cảnh giới của Độc Cô Liệt cao hơn Diệp Huyền hai giai đấy a!

Một quyền đánh bay Độc Cô Liệt, Diệp Huyền không hề dừng lại, thân hình hắn run lên, trực tiếp hóa thành một đạo kiếm quang xông về phía Độc Cô Liệt.

Nhanh!

Vô cùng nhanh!

Khi xông tới trước mặt Độc Cô Liệt, Diệp Huyền rút kiếm chém ra một trảm.

Đối mặt một kiếm này, Độc Cô Liệt không dám khinh thường, hắn khẽ lui về sau một bước nhỏ, ngay sau đó, lòng bàn tay phải ép xuống, sau một khắc, hắn đột nhiên nhấc lên trên, vừa nhấc lên, phảng phất như không gian đảo ngược, một vòng xoáy không gian trong nháy mắt đã bao phủ một kiếm này của Diệp Huyền!

Một tiếng nổ vang rung trời đột nhiên vang lên ở trong sân, ngay sau đó, vô số kiếm quang chấn động ra khắp bốn phía.

Giống như lần này, một kiếm này hoàn toàn vượt ra khỏi Phá Không cảnh, không đúng, là hoàn toàn vượt ra khỏi cấp độ Nguyên Cảnh, có thể nói, đã đạt đến cấp độ Vô Thượng Chi Cảnh!

Oanh!

Mà đối mặt một kiếm này, Độc Cô Liệt kia cũng khẽ co lại đồng tử, trong mắt có một tia khó có thể tin.

Sau khi Độc Cô Liệt dừng lại, Diệp Huyền ở xa xa đang muốn xuất thủ lần nữa, nhưng mà vào lúc này, từ một bên khác, một thanh âm đột nhiên truyền đến:

Bạt Kiếm Định Sinh Tử!

Cùng lúc đó, một bóng người liên tục lùi lại, bóng người này, không phải Diệp Huyền, mà là Độc Cô Liệt kia!

Nỗi khiếp sợ Diệp Huyền cho hắn thật sự là quá nhiều!

Sau khi thi triển ra Vô Địch Kim Thân, uy lực một kiếm này của hắn so với lúc trước đã tăng lên ít nhất không chỉ mấy lần.

Yên lặng một chớp mắt!

Thanh âm của Diệp Linh!

Mà người thi triển ra một kiếm này, là Diệp Huyền, một tên Phá Không cảnh!

Thân thể Diệp Huyền khẽ run lên, quay người nhìn lại, cách đó không xa, một nam tử trung niên mang theo một lồng sắt đi tới, mà bên trong lồng sắt, là Diệp Linh toàn thân quấn chặt xích sắt.

Nhìn thấy một màn này, sắc mặt đám người cách đó không xa lập tức biến đổi.

- Ca...

Hận!

Mục tiêu cả đời này của hắn, chính là muốn bảo vệ muội muội thật tốt, để muội muội trải qua cuộc sống hạnh phúc, để cho nàng không buồn không lo!

Nhưng mà, thần sắc của hắn lại phi thường bình tĩnh, không có nửa điểm gợn sóng.

Đau nhói!

Độc Cô Liên nhìn thoáng qua Diệp Huyền, cười nói:

Vừa nhìn thấy một màn này, đầu óc Diệp Huyền trực tiếp trống rỗng.

- Lúc ta ở Bắc Vực, cũng từng nghe nói qua Độc Cô gia, Độc Cô gia dù sao cũng là một trong tam đại thế gia Thiên Vực, làm sao, dùng một tiểu nữ hài để làm con tin áp chế người khác, không cảm thấy quá mất mặt sao?

Diệp Huyền nói khẽ:

- Theo bối phận mà nói, ngươi phải gọi ta là cữu cữu.

Thời khắc này, tâm Diệp Huyền đau nhói tựa như kim đâm!

Bởi vì hắn biết, hắn càng biểu hiện quan tâm Linh Nhi, Linh Nhi sẽ càng nguy hiểm.

Bên cạnh Diệp Huyền, Độc Cô Huyên vừa nhìn thấy Tiểu Linh Nhi, cũng lập tức ngẩn người, sau một khắc, sắc mặt nàng cũng trở nên âm lãnh, sát ý trong mắt tựa như thực chất hóa.

Mà nam tử trung niên bên cạnh Diệp Linh, chính là Độc Cô Liên gia chủ Độc Cô gia!

Nhưng mà, muội muội lại lặp đi lặp lại nhiều lần gặp đủ loại trắc trở.

Giờ phút này, hắn muốn giết người, muốn giết sạch tất cả những người xung quanh, muốn giết sạch tất cả người Độc Cô gia.

Giết!

Giờ phút này, hắn hận Độc Cô gia, càng hận bản thân không có năng lực.

Nghe Diệp Huyền nói, Độc Cô Liên cười khẽ:

- Áp chế? Diệp Huyền, ta phải thừa nhận, thiên phú của ngươi quả thật rất không tệ, không hổ là có huyết mạch của Độc Cô gia ta! Nhưng mà, ngươi không khỏi quá đề cao bản thân. Đối với ngươi, chúng ta còn khinh thường dùng loại thủ đoạn áp chế này.

Nói đến đây, hắn nhìn về phía Độc Cô Huyên:

- Muội muội tốt của ta, vốn dĩ sự tình không cần phải biến thành như hôm nay. Đáng tiếc, năm đó ngươi khư khư cố chấp... Bây giờ, ngươi có hối hận không?

Độc Cô Huyên nhìn thẳng Độc Cô Liên:

- Chưa bao giờ hối hận. Độc Cô Liên, đây là sự tình giữa ta và Độc Cô gia cùng với Cổ gia, thả huynh muội bọn hắn đi.

Độc Cô Liên lắc đầu:

- Bọn hắn, không có khả năng sống.

Nói xong, hắn nhìn về phía Ngôn Giới cùng với Cổ Thông cách đó không xa:

Độc Cô Liên cười cười:

- Giao dịch đi, thả hai người các nàng rời đi, ta lưu lại nơi này, chỉ cần hai người các nàng an toàn rời đi, món bảo vật kia, ta hai tay dâng lên.

Diệp Huyền lắc đầu:

- Ngươi đang uy hiếp ta?

Độc Cô Liên cười nói:

- Ta mà chết, sẽ có người mang theo món bảo vật kia đi Vị Ương cung ngay lập tức, khi đó, ta ngược lại muốn biết, Độc Cô gia có lá gan đi Vị Ương cung đòi bảo vật hay không.

- Cháu trai tốt, ta cũng không muốn lãng phí thời gian với ngươi, làm một khoản giao dịch đi, trao trả cho ta bảo vật của Độc Cô gia ta, ta thả muội muội ngươi, thế nào?

Diệp Huyền cười khẽ:

- Ngươi cho rằng ta ngốc sao? Giao cho ngươi, ngươi sẽ giết người diệt khẩu ngay lập tức, không phải sao?

Độc Cô Liên nhìn thẳng Diệp Huyền:

- Ngươi không giao ra, chúng ta lại không có cách nào cầm đi sao?

Diệp Huyền cười nói:

- Ta tới đây, ngươi nghĩ rằng ta sẽ mang vật kia ở trên người? Ngươi quá ngây thơ rồi!

Độc Cô Liên nhìn chằm chằm Diệp Huyền, không nói gì.

Diệp Huyền lại nói:

Nói xong, hắn nhìn về phía Diệp Huyền cách đó không xa:

- Cũng tốt, có các hạ ở đây, cũng thuận tiện để Cổ gia nhìn một chút thái độ của Độc Cô gia ta đối với bọn hắn.

Độc Cô Liên hơi trầm ngâm, sau đó gật đầu:

- Đây không chỉ là sự tình của Độc Cô gia, cũng là sự tình của Cổ gia ta. Độc Cô gia chủ, ngươi nói xem?

Cổ Thông khẽ lắc đầu:

- Hai vị, đây là việc nhà của Độc Cô gia ta, hai vị không nên dính vào chuyện náo nhiệt này a?

- Ngươi cho rằng ta sẽ tin ngươi?

Nói xong, hắn nhìn thoáng qua Diệp Linh bên trong lồng sắt, cười nói:

- Chẳng phải ngươi hết sức quan tâm muội muội ngươi sao? Ta ngược lại muốn xem xem, ngươi có thật sự quan tâm hay không!

Thanh âm vừa dứt, tay phải hắn cách không một túm về phía Diệp Linh, trong nháy mắt, một dòng điện xuất hiện ở bên trong lồng sắt.

Xuy xuy xuy xuy!

Thân thể Diệp Linh lập tức run rẩy từng đợt ——

- Độc Cô Liên!

Nơi xa, Diệp Huyền đột nhiên vội xông về phía trước, một đạo kiếm quang mạnh mẽ chém thẳng đến Độc Cô Liên.

Độc Cô Liên cười lạnh một tiếng, tay phải nhẹ nhàng vung lên.

Oanh!

Mảnh kiếm quang kia trực tiếp bị nghiền nát, cùng lúc đó, Diệp Huyền bị chấn cho liên tục lùi lại phía sau, vừa lui, lui trọn vẹn hơn một trăm trượng.

Mà ngay lúc Diệp Huyền bị đánh lui, Độc Cô Huyên đột nhiên biến mất, sau một khắc, vô số ánh sáng trắng tựa như cuồng phong bạo vũ bao phủ tới phía Độc Cô Liên.

Độc Cô Liên cười lạnh, hợp chỉ nhẹ nhàng điểm ra phía trước một chỉ, nơi một chỉ này rơi xuống, không gian uyển như sóng nước dập dờn kích động một hồi, trong nháy mắt, những ánh sáng trắng kia biến mất vô tung vô ảnh.

Mà lúc này, Độc Cô Huyên xuất hiện ở trước mặt Độc Cô Liên, nàng đang muốn xuất thủ, Độc Cô Liên nhẹ nhàng giẫm chân phải một cái ——

Bành!

Không gian xung quanh run lên kịch liệt, trong nháy mắt, Độc Cô Huyên trực tiếp lui xa trăm trượng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận