Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 641: Tổ Tiên Chi Hồn

Diệp Huyền cười khổ, sau đó nói:

- Ta dùng để đánh người xấu, đánh người xấu, cần phải dùng đồ vật tà ác, hiểu chưa?

Tiểu Linh Nhi không nói gì, nàng vẫn nhìn chằm chằm vào thanh kiếm kia, thần sắc bất thiện.

Diệp Huyền lắc đầu cười một tiếng, một lát sau, được hắn không ngừng khuyên bảo, Tiểu Linh Nhi mới biểu thị nguyện ý tạm thời buông tha cho thanh kiếm kia...

Nhìn Tiểu Linh Nhi thoải mái nhàn nhã cách đó không xa, Diệp Huyền trầm giọng nói:

- Giản cô nương, dường như nàng lại mạnh lên.

Giản Tự Tại nói:

- Nàng vốn là Bản Nguyên Chi Thể, tự nhiên trưởng thành rất nhanh.

Là một trong tam đại thế gia đứng đầu Thiên Vực, thực lực của Cổ gia tự nhiên là rất cường đại không thể nghi ngờ, mà nội tình của Cổ gia, càng có thể nói là dày nhất trong tam đại thế gia.

Bốn phía hết sức yên tĩnh, thế nhưng toàn bộ cường giả Cổ gia đều đã thủ trong bóng tối.

Sau bốn ngày.

Cổ Liêm đứng trên không tòa phủ đệ của Cổ gia, hắn chắp hai tay sau lưng, cứ như vậy lẳng lặng đứng đấy.

Hắn phát hiện, thực lực của Tiểu Linh Nhi này thật sự khủng bố, nếu để cho nàng biết nàng rất giỏi đánh nhau, sợ là tiểu nha đầu này sẽ thành vô pháp vô thiên.

Chuẩn xác mà nói, là chờ người áo đen thần bí kia!

Diệp Huyền khẽ gật đầu:

Một ngày này, toàn tộc Cổ gia trận địa sẵn sàng đón quân địch.

Một lát sau, Diệp Huyền rời đi Giới Ngục tháp, sau đó trở lại tầng thứ ba của Vô Gian luyện ngục, bắt đầu tiếp tục ngưng tụ Âm Linh Khí kiếm...

- Không thể nói cho nàng biết nàng rất giỏi đánh nhau...

Một ngày này, hết thảy cường giả Cổ gia hồi tộc.

Vào đêm, một lão giả đột nhiên xuất hiện bên cạnh Cổ Liêm:

Cổ gia.

- Bọn hắn có đến không?

Chờ Diệp Huyền!

Cứ chờ như vậy, chờ a, từ buổi sáng chờ đến trưa, lại từ buổi trưa chờ đến buổi tối, nhưng mà Diệp Huyền và người áo đen thần bí kia vẫn không xuất hiện...

Vô Gian luyện ngục.

Rất nhanh, từ ban đêm lại đến hừng đông, nhưng mà vẫn như cũ không thấy bóng dáng Diệp Huyền và người áo đen...

- A... Tạm thời không đi!

- Chờ!



Thần sắc Cổ Liêm bình tĩnh:

Nhưng vấn đề là người mạnh như thế, làm sao lại nuốt lời a?

Hắn biết, rất có thể hắn đã bị chơi xỏ!

Bầu trời Cổ phủ, Cổ Liêm nắm thật chặt tay phải, vẻ mặt âm lãnh.

Lão giả khẽ gật đầu, lui xuống.

- Vì sao?

- Ta... Đánh không lại a... Chờ đánh thắng được lại đi!

Giản Tự Tại: "..."

Trên không, vẻ mặt Cổ Liêm âm trầm tới cực điểm.

- Ngươi có nói!

- Ta có nói sẽ đi sao?

- Chẳng phải ngươi muốn đi Cổ gia sao?

Một lão giả xuất hiện bên cạnh Cổ Liêm, lão giả nhìn thoáng qua cuối chân trời, nhíu mày:

- Người kia, thật sự cực cường?

Cổ Liêm nói khẽ:

- Một thanh kiếm thiếu chút nữa đã phá vỡ võ đạo chi tâm của ta, ngươi nói xem?

Lão giả trầm giọng nói:

- Cường giả như thế, hẳn là sẽ không nuốt lời.

Cổ Liêm khẽ lắc đầu:

- Bất kể thế nào, người này không tầm thường, Cổ gia ta không thể khinh thường.

Lão giả nói:

Bởi vì chuyện Diệp Huyền ngày đó, bây giờ Độc Cô gia chỉ còn sót lại rải rác mấy người, Độc Cô gia hiện tại, có thể nói, đã không có tư cách đặt song song cùng Ngôn gia và Cổ gia làm tam đại thế gia.

Độc Cô gia.

...

Nói xong, hắn quay người biến mất ở cuối chân trời.

- Để ta nghĩ biện pháp xử lý.

Cổ Liêm yên lặng một lát, sau đó nói:

- Cược một lần.

Lão giả khẽ gật đầu, dường như nghĩ đến chuyện gì, hắn lại nói:

- Theo ta được biết, Diệp Huyền kia tựa hồ có khúc mắc không nhỏ với Vân gia.

Cổ Liêm nói:

- Liên hệ với Vân gia, còn có, đại trận ở Vô Gian luyện ngục, tùy thời duy trì, chớ có để người này thoát ra ngoài.

Lão giả khẽ gật đầu:

- Vẫn luôn có người duy trì trận pháp, nhưng mà, đầu yêu thú ở tầng thứ chín kia...

Nghe vậy, vẻ mặt Cổ Liêm đột nhiên trở nên có chút ngưng trọng.

Đối với Vô Gian luyện ngục này, Cổ gia cũng phải có chút kiêng kỵ.

Cổ Liêm nói:

- Nhưng nếu thật sự thu hoạch được vật này, sợ rằng cũng là một tai họa a!

Lão giả trầm giọng nói:

- Chẳng cần biết người nọ là ai, món bảo vật kia, Cổ gia ta nhất định phải đạt được. Nếu đạt được vật này, Cổ gia ta nhất định có thể siêu việt nam bắc Vũ Tông cùng với Thánh địa, thậm chí là siêu việt Vị Ương tinh cung kia.

Cổ Liêm lãnh đạm nói:

- Tự nhiên, ta đã điều tra qua lai lịch của Diệp Huyền này, món chí bảo kia hẳn là phải ở trên người hắn, ngoài ra, sau lưng hắn, quả thực dường như có một vị cường giả thần bí. Bởi vì có mấy lần hắn lâm nguy, đều có thể vô thanh vô tức vượt qua. Nhưng mà, rốt cục người này là người phương nào, lai lịch ra sao, chúng ta hoàn toàn không biết gì cả!

Trong một gian đại điện, Độc Cô Liên vẫn là linh hồn thể như cũ đang ngồi yên lặng, sắc mặt hắn có chút dữ tợn.

Bởi vì Diệp Huyền, thực lực của Độc Cô gia đại giảm, một số thế lực chung quanh đã bắt đầu chậm rãi từng bước xâm chiếm sản nghiệp của Độc Cô gia.

Mà Độc Cô gia, không có bất kỳ sức phản kháng gì, cũng không dám phản kháng.

Lúc này, Độc Cô Minh đi vào bên trong đại điện.

Thấy Độc Cô Minh, Độc Cô Liên vội vàng đứng lên:

- Đã chết rồi sao?

Độc Cô Minh lắc đầu.

Độc Cô Liên lại ngồi xuống:

- Cổ gia cũng không giết được hắn à...

Độc Cô Minh nhìn thoáng qua Độc Cô Liên:

- Chúng ta nên rời đi Thiên Vực!

- Rời đi Thiên Vực!

Độc Cô Liên híp lại hai mắt:

- Ngươi có ý tứ gì!

Độc Cô Minh trầm giọng nói:

- Bây giờ Độc Cô gia ta đã mất đại thế, nếu tiếp tục lưu lại nơi này, chỉ có một con đường chết. Bây giờ chúng ta phải mang theo tộc nhân rời đi, mới mong có cơ hội đông sơn tái khởi.

Độc Cô Liên có chút gằn giọng nói:

- Những người Độc Cô gia ta đã chết đi cứ bỏ qua như vậy sao?

Độc Cô Minh thấp giọng thở dài:

- Tiếp tục nữa, gia tộc sẽ càng chết nhiều người!

Độc Cô Liên nắm chặt hai quả đấm:

- Diệp Huyền phải chết!

Độc Cô Minh nhìn thoáng qua Độc Cô Liên, sau đó lặng yên thối lui.

Ngoài điện, Độc Cô Minh nhìn thoáng qua chân trời, nói khẽ:

- Không cứu nổi!

Nói xong, hắn trực tiếp rời đi.

Rời đi Độc Cô gia!

Cuối cùng, hắn vẫn lựa chọn rời đi Độc Cô gia, bởi vì hắn không nhìn thấy bất kỳ hi vọng gì cả!

Trong điện, Độc Cô Liên trầm mặc một lát, sau đó trở lại tổ từ Độc Cô gia, ở chính giữa tổ từ, có bức tượng điêu khắc của một nam tử trung niên.

Độc Cô Liên trầm mặc rất lâu, sau đó chậm rãi quỳ xuống:

- Tiên tổ, Độc Cô gia đột nhiên gặp đại biến, tử tôn bất hiếu cung thỉnh tiên tổ chi hồn hiện thân!

Một lát sau, tay của bức tượng điêu khắc kia đột nhiên giật giật...

...
Bạn cần đăng nhập để bình luận