Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3441. Bởi vì quá yếu!



Chương 3441. Bởi vì quá yếu!




Sau khi không còn bị Cổ Ma tộc và Thái Nhất tộc uy hiếp nữa, Diệp Huyền nhẹ nhõm vô cùng.
Trong những ngày tiếp theo, không ngày nào là hắn không ở trong hoàng cung “vui vẻ.”
Đương nhiên, hắn vẫn không quên việc tu luyện.
Hiện giờ mục tiêu của Diệp Huyền là ra khỏi thời không vũ trụ hiện có bằng chính thực lực của mình chứ không phải nhờ vào gian lận!
Thực ra lần này hắn biết mình cũng có phần may mắn!
Bởi nếu không nhờ Thái Nhất Sinh Thủy và Cổ Mệnh rảnh rỗi đi tìm cha hắn thì tình cảnh của hắn sẽ gay go vô cùng!
Dẫu sao thì với thực lực của hắn, Tiểu An và Tĩnh Tri, bọn hắn vẫn chưa thể giết được Thái Nhất Sinh Thủy và Cổ Mệnh!
Mà thực lực hiện giờ của hắn dù có thêm Thanh Huyền Kiếm cũng chỉ tương đương với một cường giả Thần Hồn cảnh đỉnh phong!
Hiện giờ so với Tĩnh Tri hay Tiểu An, cách biệt lại lớn hơn một chút!
Hiện giờ mục tiêu của Diệp Huyền là đạt đến Thần Cách cảnh!
Tạo thần cách!
Trong tiểu tháp, Diệp Huyền ngồi xếp bằng trên mặt đất. Dưới sự hướng dẫn của Tiểu An, hắn bắt đầu tạo thần cách!
Nhờ có Tiểu An hướng dẫn nên hắn tu luyện rất nhanh.
Không chỉ có hắn, Trương Văn Tú cũng đã đạt đến Thần Thể cảnh dưới sự chỉ dẫn của Tiểu An. Nàng cũng bắt đầu tạo thần cách!
Sở dĩ nàng có thể làm được nhanh như vậy đương nhiên là nhờ tiểu tháp!
Mười năm trong này bằng một ngày ở ngoài!
Không thể không nói, điều này thực sự rất nghịch thiên!
Phải nói là Thanh Nhi quá nghịch thiên!
Dù là Tiểu An của hiện tại cũng không biết Thanh Nhi đã làm kiểu gì!
Tiểu tháp cũng phải kinh ngạc!
Nó chỉ biết mình lợi hại hơn thôi, còn về lợi hại như thế nào thì nó cũng không rõ!
Không một ai biết Thanh Nhi làm kiểu gì!
Theo lời của Tiểu An thì là càng mạnh thì càng thấy Thanh Nhi kinh khủng!

Trong một tinh vực nào đó, một nữ tử chầm chậm bước đi.
Nữ tử này chính là nữ tử váy trắng!
Nữ tử váy trắng cứ chầm chậm bước đi như vậy, không gian xung quanh nàng cực kì kì lạ, bởi lẽ không gian ở những nơi này bỗng nhiên xếp chồng lên nhau, còn có một vài không gian có hình thù cong vẹo kì lạ.
Chưa đi được bao lâu, nữ tử váy trắng bỗng dừng bước. Ở phía trước cách nàng không xa có một nam tử trung niên.
Thần Nhân tộc!
Nam tử trung niên nắm một chiếc quạt gấp tản lưu quang, gương mặt với nụ cười hiền hòa, trông có vẻ nho nhã!
Nam tử trung niên quan sát nữ tử váy trắng, hắn ta mỉm cười: “Thú vị đấy, không ngờ lại có nhân loại đi được đến nơi này!”
Nữ tử váy trắng nhìn nam tử trung niên, nàng không nói chuyện.
Nam tử trung niên mỉm cười: “Ta tên là Bá Nhai, là một đại thần sư của Thần Nhân tộc! Lần này tới tìm ngươi không phải để đả thương ngươi mà chỉ bởi ta tò mò! Do khi chúng ta tạo ra nhân loại, chúng ta đã thiết lập một phong ấn cho các ngươi, phong ấn này sẽ hạn chế tự tiến bộ của các ngươi. Mà hiện giờ xem ra ngươi đã phá vỡ được phong ấn ấy! Rốt cuộc ngươi đã làm điều này như thế nào?”
Nữ tử váy trắng giơ tay, vung kiếm.
Vụt!
Một thanh kiếm đâm thẳng vào trán nam tử trung niên.
Vẻ mặt Bá Nhai khựng lại.
Nữ tử váy trắng đi đến trước mặt Bá Nhai, nàng nhìn chằm vào đối phương: “Thần Nhân tộc? Nhân loại?”
Nói đoạn, nàng lắc đầu, trong mắt là vẻ thất vọng: “Hóa ra các ngươi vẫn còn đang đắn đo về bản thể…”
Nghe vậy, đôi đồng tử của Bá Nhai bèn co lại: “Ngươi… ý ngươi là sao?”
Nữ tử váy trắng nhìn hắn ta: “Theo như logic tư duy của các ngươi thì trong mắt ta, các ngươi thuộc chủng tộc thấp kém và văn minh thấp kém, hiểu chưa?”
Bá Nhai nhìn chằm chằm vào nàng: “Ngươi được chúng ta tạo ra đấy, ngươi có tư cách gì mà bảo Thần Nhân tộc chúng ta là chủng loại thấp kém?”
Nữ tử váy trắng chầm chậm bước về phía xa: “Bất cứ một sinh mệnh thể nào cũng có khả năng vô hạn của nó, nhân loại có linh trí, nhân loại cũng có khả năng vô hạn! Còn về việc ta nói Thần Nhân tộc các ngươi là chủng tộc thấp kém là bởi hiện giờ các ngươi còn quá quan tâm đến chủng tộc… Thần Nhân tộc? Nhân tộc? Yêu tộc? Thú tộc? Trong mắt ta, không có tộc gì hết, mọi người đều chỉ là một loại sinh linh, mà sinh linh có phân biệt giữa mạnh và yếu. Nói theo tư duy logic của các ngươi thì trong mắt ta, các ngươi là sinh linh yếu kém nhất!”
Ánh mắt Bá Nhai dại ra, một lát sau, đôi đồng tử của hắn ta co lại: “Ngươi, ngươi đã thoát khỏi bản chất của sinh mệnh?”
Nữ tử váy trắng dừng bước, nàng quay đầu liếc nhìn Bá Nhai: “Hình như ngươi cũng không đến nỗi ngu ngốc, có điều ngươi vẫn nói sai rồi!”
Bá Nhai vội hỏi: “Sai chỗ nào?”
Nữ tử váy trắng trả lời: “Sai ở chỗ ngươi quá ngu ngốc!”
Bá Nhai: “…”
Nữ tử váy trắng tiếp tục đi về phía xa xa.
Cơ thể Bá Nhai dần trở nên mờ ảo.
Bá Nhai đột nhiên nói: “Thế theo ngươi, sinh linh nào mới là đáng sợ?”
Nữ tử váy trắng đột nhiên dừng bước, nàng trầm mặc một hồi rồi nói: “Với ta, không có gì là đáng sợ cả, bởi vì ta vô địch!”
Bá Nhai trào phúng: “Vô địch? Thế gian này không có ai có thể vô địch thực sự! Kể cả tiên tổ Thần Nhân tộc chúng ta, người đã sáng tạo ra nhân loại cũng không dám nói mình vô địch! Dựa vào đâu mà ngươi bảo mình vô địch?”
Hết chương 3441.



Bạn cần đăng nhập để bình luận