Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 540: Tạp Niệm

Mười người chậm rãi đứng lên, đang muốn hành lễ, một cỗ kiếm ý cường đại đột nhiên giáng xuống, nháy mắt, mười người trực tiếp quỳ xuống.

Diệp Huyền chậm rãi đi tới trước mặt mười người:

- Thế nào, nếu thực lực ta không đủ mạnh, các ngươi sẽ không nhận ta nữa?

Mười người đổ mồ hôi đầm đìa, không nói.

Diệp Huyền không chút biểu tình, chân phải giẫm nhẹ.

Oanh!

Mười người trực tiếp nằm rạp trên đất, xương cốt xoạt xoạt rung động.

Diệp Huyền lãnh đạm nói:

- Chúng ta biết sai, mong Viện trưởng thứ tội…

Nói xong, hắn quay người nhìn mười người:

- Sau đó thì sao?

- Bọn hắn có thực lực, nhưng nhân phẩm khiến ta rất không hài lòng. Cho nên, ta quyết định thu lại hết thảy của bọn hắn, về phần tu vi, coi như là cho tặng.

- Là Viện trưởng ban tặng!

Cách không xa, Khương Cửu nhìn mười người, thần sắc phức tạp:

- Làm thế nào mà các ngươi có thành tựu hôm nay?

- Các ngươi tự do.

Diệp Huyền không chút biểu tình:

Một người trong đó run giọng:

Diệp Huyền lắc đầu, nhìn Khương Cửu:

Nói tới đây, nàng có chút dừng lại, lại nói:

Người kia vội nói:

- Từ hôm nay, các ngươi tự do, sau này sẽ không có bất cứ ai cung cấp tài nguyên tu luyện cho các ngươi, cũng sẽ không có người bồi dưỡng các ngươi.

Nghe vậy, mười người cùng biến sắc, vội cầu khẩn, nhưng Diệp Huyền đã quay người rời đi.

- Các ngươi cảm thấy bản thân đạt tới Ngự Pháp cảnh, đã đứng trên đỉnh Thanh châu. Các ngươi cảm thấy hắn cần ỷ lại vào các ngươi, các ngươi nghĩ hắn cần các ngươi, cho nên không tôn kính hắn. Đáng tiếc, các ngươi không nghĩ tới, hắn càng cường đại hơn các ngươi, cường đại tới mức các ngươi không thể theo kịp.

Thương Lan điện, Diệp Huyền lẳng lặng đứng, Khương Cửu cũng yên tĩnh đứng sau, nói khẽ:

Nơi xa, đệ tử Thương Lan học viện cùng Thương Lan đạo binh nhìn qua mười người này, sau đó quay người rời đi.

Không có ta?

Sau lưng, sắc mặt mười người lập tức tái nhợt.

- Không phải Thanh châu, mà là Thanh Thương giới.

Nói xong, nàng quay người rời đi.

- Muốn rời khỏi Thanh Thương giới?

Khương Cửu càng nhíu mày sâu:

- Rời Thanh Thương giới?

Không có tài nguyên tu luyện… đối với bọn hắn chính là chuyện trí mạng, bởi bọn hắn có thể trưởng thành tới hiện tại, cũng bởi chỉ cần lấy tài nguyên và tu luyện. Mà hiện tại, bọn hắn không còn đãi ngộ này.

Khương Cửu nhíu mày:

- Ngươi muốn rời Thanh châu?

Diệp Huyền lắc đầu:

Đối với bọn hắn mà nói, Diệp Huyền là tồn tại chí cao vô thượng, bọn hắn tôn kính Diệp Huyền, không đơn thuần là vì Diệp Huyền mạnh, mà vì Diệp Huyền là người cho bọn hắn hết thảy.

- Không phải tức giận, mà là bọn hắn đã bành trướng, người như thế, ta không cần. Nếu giữ lại, ngày sau nếu không có ta, các ngươi không ép được bọn hắn.

Diệp Huyền lắc đầu:

- Vì sao tức giận như vậy?

Diệp Huyền gật đầu:

- Lần này tới đây, là để đưa các ngươi tới Trung Thổ Thần Châu, ở đó, các ngươi sẽ phát triển tốt hơn!

Khương Cửu trầm giọng:

- Thanh châu này…

Diệp Huyền nói khẽ:

- Đương nhiên sẽ không thể bỏ mặc, để lại mấy người tiếp tục chiêu sinh.

Khương Cửu nghĩ một chút, gật đầu:

- Cũng được!

Diệp Huyền mỉm cười, sau đó cùng Khương Cửu tới Anh Linh điện, trong điện, Diệp Huyền tới trước linh bài Kỷ Vẫn, một hồi sau, nói khẽ:

- Là ai làm?

Diệp Huyền âm lãnh:

- Cổ Vu tộc bị người diệt tộc.

Lúc này, Thương Huyền đột nhiên xuất hiện sau lưng Diệp Huyền, nhìn qua thi thể đầy đấy, trầm giọng nói:

Diệp Huyền vội tìm khắp nơi, tìm một vòng lớn, nhưng cũng không thấy Vị Ương Thiên.

Toàn bộ Cổ Vu tộc, không một ai sống sót!

Khương Cửu gật nhẹ, nói khẽ:

- Cẩn thận!

Diệp Huyền gật đầu:

- Ngươi cũng vậy!

Nói xong, hắn trực tiếp biến mất tại chỗ.

Ngay khi Diệp Huyền rời đi không lâu, một nữ tử đã tới trước cửa Thương Lan học viện, người này, chính là Quốc chủ Ninh quốc Thác Bạt Ngạn.

Biết Diệp Huyền đã rời đi, Thác Bạt Ngạn trầm mặc một hồi, sau đó mới quay người rời đi.



Diệp Huyền trở lạ Trung Thổ Thần Châu, lập tức chạy tới Cổ Vu tộc, vừa tới Cổ Vu tộc, sắc mặt hắn liền trầm xuống.

- Ta phải trở lại Trung Thổ Thần Châu trước, ngươi dẫn đệ tử cùng đạo binh tới Trung Thổ Thần Châu.

Diệp Huyền nhíu mày, yên lặng một hồi, hắn quay đầu nhìn Khương Cửu”

Cổ Vu tộc có chuyện!

- Cổ Vu tộc có chuyện.

Đúng lúc này, hắn hơi cau mày lại, sau đó lấy ra một viên truyền âm thạch, rất nhanh, một thanh âm từ trong đó truyền ra:

- Kỷ lão, rất nhanh thôi, Thương Lan học viện sẽ trở thành đệ nhất học viện Thanh Thương giới…

Thương Huyền lắc đầu:

- Vô thanh vô tức… có thể làm được chuyện này, ngoại trừ Hộ Giới minh trước kia, cũng chỉ có Huyền môn, Hộ Giới minh thì rõ là không thể rồi, như vậy chỉ còn Huyền môn, nhưng bọn hắn không có lý do diệt Cổ Vu tộc.

Diệp Huyền trầm giọng:

- Không phải bọn hắn, vậy còn có thể là ai?

Thương Huyền đưa mắt nhìn qua:

- Chẳng lẽ, Thanh Thương giới này còn thế lực thần bí nào đó?

Nói tới đây, chính hắn lại lắc đầu:

- Không có khả năng, nếu có thế lực như vậy, tuyệt không giấu được Thương Kiếm tông ta cùng Hộ Giới minh, mà nếu không phải thế lực Thanh Thương giới, vậy chỉ có thể là thế lực ngoài Thanh Thương giới!

Ngoài Thanh Thương giới!

Diệp Huyền nghĩ tới điều gì đó, vội lấy ra một viên Truyền Âm thạch, sau đó bắt đầu liên hệ Vị Ương Thiên, một hồi sau, một thanh âm trầm thấp từ trong truyền ra:

- Ai!

Không phải thanh âm Vị Ương Thiên!

Diệp Huyền sầm mặt lại:

- Ngươi là ai, tiểu nữ hài kia đâu!

Bên kia trầm mặc một hồi, sau đó nói:

- Cút!

Thanh âm vừa dứt, đã triệt để im lặng.

Sắc mặt Diệp Huyền trở nên âm trầm tới đáng sợ, một hồi sau, hắn lại cảm thấy, Vị Ương Thiên sẽ không có vấn đề gì.

Bởi, nha đầu này vẫn luôn rất thần bí, tuyệt không phải người bình thường, chuyện lần này rất có thể là liên quan tới nàng.

Một hồi sau, Diệp Huyền nói khẽ:

- Thương Huyền sư thúc, truyền lệnh giúp ta tìm một người, nàng gọi là Vị Ương Thiên…

Thương Huyền gật đầu:

- Được!

Nói xong, hắn quay người rời đi.



Nơi nào đó sâu trong tinh không, chín đầu Cự Long gần ngàn trượng kéo một cỗ Long xa, mỗi đầu Cự Long, đều tản ra một cỗ Long uy hủy thiên diệt địa.

Trên Long xa, có một tiểu nữ hài đang ngồi xếp bằng, nếu Diệp Huyền nhìn thấy, nhất định sẽ vô cùng chấn động, bởi tiểu nữ hài này, chính là Vị Ương Thiên.

Mà bốn phía, còn có ba mươi người đang ngồi, ba mươi người này, đều mặc bạch sắc trường bào, trong tay cầm hắc trượng, khí tức thâm bất khả trắc.

Không biết qua bao lâu, Vị Ương Thiên đột nhiên mở mắt, ánh mắt hiện một tia mờ mịt, nhưng rất nhanh lại trở nên thanh minh. Một hồi sau, nàng như nghĩ tới điều gì, quay đầu nhìn sang bên.

Lúc này, một lão giả cách không xa cung kính thi lễ:

- Thiên chủ, có chuyện gì sao?

Vị Ương Thiên thu lại tầm mắt, nói khẽ:

- Trong luân hồi, xuất hiện một tia tạp niệm mà thôi…

Lão giả lần nữa thi lễ, nói:

- Có cần thuộc hạ giúp ngài chém đi?

Vị Ương Thiên lạnh nhìn nhìn lão giả:

- Cút!

Lão giả vội biến sắc, cung kính lui qua một bên.

Cứ như vậy, đám người đi sâu vào trong tinh không, dần dần, hoàn toàn biến mất trong tinh không mờ mịt…

Bạn cần đăng nhập để bình luận