Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3369: Hơi ảo

Diệp Huyền đột nhiên đứng dậy, hắn nhìn Tiểu Ách và Mục Tiểu Đao ở bên cạnh, cười nói: "Nếu ta không đến tìm các ngươi thì các ngươi nhất định sẽ không tìm đến ta đúng không?"

Mục Tiểu Đao nhẹ giọng nói: "Chúng ta muốn tìm ngươi nhưng tìm ở đâu? Hơn nữa nếu tìm được ngươi rồi thì sao? Ngươi mạnh như vậy, chúng ta đi kéo chân của ngươi sao?"

Nói xong, nàng dừng lại một chút, sau đó nói: "Tất cả những gì chúng ta có thể làm là một ngày nào đó ngươi sẽ bị đánh chết, đến lúc đó chúng ta sẽ đi nhặt xác cho ngươi!"

Diệp Huyền không nói nên lời, nữ nhân này độc địa như vậy!

Tiểu Ách nhìn hắn: "Tiếp theo ngươi định làm gì?"

Diệp Huyền đang định lên tiếng nhưng đúng lúc này, không gian trước mặt đột nhiên rung chuyển!

Một lúc sau, lông mày của hắn nhíu lại!

Là tin tức từ lâu chủ của Tiểu Lâu, người của Thần Chi Mộ Địa lại tới tìm hắn ta!

Tiểu Ách thậm chí còn không nhìn chiếc nạp giới, nàng lập tức cất nó đi, nhìn hắn: "Bảo trọng!"

Lúc này, Tiểu Ách đột nhiên nói: "Phải sống sót!"

Vẻ mặt Diệp Huyền trở nên tối tăm, nữ nhân này thật sự không coi mình là người ngoài!

Nói xong, hắn xoay người rời đi.

Diệp Huyền: "..."

Mục Tiểu Đao nhìn Diệp Huyền ở cuối đường chân trời phía xa, nhẹ giọng nói: "Sao bây giờ hắn lại 'phiêu' đến mức độ này rồi?"

Diệp Huyền lắc đầu, thở dài: "Không được nhàn rỗi dù chỉ một giây!"

Diệp Huyền cười nói: "Chỉ cần ta không muốn chết, ai có thể giết ta? Ai có thể?"

Mục Tiểu Đao đột nhiên duỗi tay phải ra: "Ngươi thật lợi hại, nhất định có rất nhiều bảo vật, cho chúng ta một ít đi!"

Mục Tiểu Đao đột nhiên nói: "Nhất định lại có địch nhân nữa rồi!"

Diệp Huyền gật đầu: "Các ngươi cũng vậy!"

Nói xong, nàng xoay người rời đi!

Diệp Huyền lấy ra một chiếc nạp giới ra đặt trong tay Mục Tiểu Đao: "Cái này cho tất cả các ngươi, đủ để các ngươi tu luyện thành một Tiểu Thánh Nhân rồi!"

Hai người Mục Tiểu Đao: "..."

Ba nữ nhân: "..."

Ách Nạn pháp tắc ở bên cạnh đột nhiên nói: "Theo kinh nghiệm trong quá khứ, hắn không làm màu được quá ba ngày đâu! Đợi mà xem! Hắn sẽ ngay lập tức cảm thấy thế giới này quá khổ sở và không muốn sống nữa!"

Thác Bạt Ngạn im lặng một lúc rồi nói: "Bảo trọng!"

Trước đại điện hoàng cung, Thác Bạt Ngạn nhìn hắn: "Lại phải đi rồi sao?"

Diệp Huyền hôn lên cái miệng nhỏ đỏ tươi của nàng, sau đó cười nói: "Đợi ta trở về, chúng ta sẽ tiếp tục sinh con!"

Có Thanh Huyền Kiếm rồi, toàn bộ vũ trụ đối với hắn mà nói cũng trở nên hơi nhỏ bé.

Trong tinh không, Diệp Huyền ngự kiếm mà bay!

Sau khi chia tay đám người Mục Tiểu Đao, Diệp Huyền một lần nữa quay trở về Thanh Châu.

Thế giới phía trước rất đặc sắc nhưng cũng đừng quên mất con đường ngày xưa đã từng đi qua!

Trong khoảng thời gian này, hắn đã gặp được rất nhiều bạn tốt, cảm tình khá sâu đậm.

Hai mắt hắn hơi nhắm lại.

Muốn đi đến đâu thì đi đến đó.

Nói xong, hắn trực tiếp hóa thành một đạo kiếm quang biến mất ở tận cùng chân trời.

Thác Bạt Ngạn ngẩng đầu nhìn phía cuối chân trời, ánh mắt dàn dần trỏ nên si dại!

Không thể ngày nào cũng ở bên nhau cho nên tình cảm ngược lại càng lúc càng trở nên sâu đậm!

Diệp Huyền gật đầu.

Thác Bạt Ngạn lườm hắn, hai gò má hơi đỏ lên!

Nói rồi, hắn nhẹ nhàng ôm Thác Bạt Ngạn, hai tay đặt trên cái eo nhỏ của nàng, nhẹ giọng bảo: "Đừng quá lo lắng đến vấn đề con cái, sau này ta sẽ về nhiều hơn, chúng ta cố gắng hơn là được!"

Diệp Huyền cười đáp: "Ngươi cũng vậy!"

Có rất nhiều người không nên biến mát trong sinh mệnh của mình như vậy!

Đặc biệt là những người đã từng giúp đỡ mình đó!

Một người cũng không nên quên!

Bản tâm!

Thẳng cho đến tận lúc này, Diệp Huyền mới hiểu rõ một chuyện.

Không quên sơ tâm thật ra rất khó!

Đúng lúc này, hắn đột nhiên nghi ngờ nói: "Tiểu tháp, lần này ta đã cảm ngộ được nhiều như thế mà tại sao kiếm đạo của ta lại không đột phá? Có phải có chỗ nào đó xảy ra vấn đề rồi không?"

Tiểu tháp đáp: "Tiểu chủ, có khả năng là đầu ngươi xảy ra vấn đề rồi!"

Sắc mặt của Diệp Huyền lập tức tối tăm hẳn đi!

Tiểu tháp thấp giọng thở dài một tiếng: "Tiểu chủ, ngươi chỉ là có một chút xíu cảm ngộ về nhân sinh mà thôi! Hơn nữa, nó chẳng liên quan một tí tẹo gì tới kiếm đạo của ngươi cả! Có phải ngươi bị ảo rồi không đấy, có một cảm ngộ thì kiếm đạo phải nâng cấp chắc?"

Diệp Huyền: "..."

Tiểu tháp lại nói: "Cơ mà, chắc cũng không có hại gì đâu! Vì ngươi đã ý thức được vấn đề của mình rồi!"

Diệp Huyền chớp mắt, vẻ mặt hơi khó hiểu: "Ta ý thức được mình có vấn đề gì cơ?"

Tiểu tháp hỏi ngược lại: "Không phải ngươi đã ý thức được gần đây mình hơi bị ảo, muốn điềm tĩnh một chút hay sao?"

Diệp Huyền hơi nhíu mày lại: "Ta bị ảo sao?"

Tiểu tháp im lặng một lúc lâu rồi mới nói: "Ngươi đang trêu ta đấy à? Ngươi trêu một cái tháp bộ thấy thú vị lắm sao?"

Diệp Huyền nghiêm túc hỏi: "Tiểu tháp, ngươi cảm thấy ta hơi ảo thật hả?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận