Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1150: Đây là kiếm pháp gì

Diệp Huyền có thể đả thương nàng ta!

Nếu để hắn tiếp tục trưởng thành, vậy chẳng phải có thể đối kháng với nàng ta hay sao?

Mà Diệp Huyền mới bao nhiêu tuổi?

Hai mươi tuổi mà thôi!

Cứ tiếp tục trưởng thành như vậy…

Nghĩ đến đây, ánh mắt của bạch phát nữ tử dần lạnh lùng hẳn đi, nàng ta liếc mắt nhìn xung quanh, rất nhanh, không gian xung quanh đã trực tiếp sục sôi, vô số đám mây tích điện tập trung, trong nháy mắt, không gian trong phạm vi mấy chục vạn dặm trực tiếp bị lôi điện của nàng ta bao phủ.

Nhưng nàng ta vẫn không phát hiện ra khí tức của Diệp Huyền!

Hắn giống như bốc hơi khỏi nhân gian vậy!

Quả nhiên, ngay khi đạo lôi điện kia sắp rơi xuống Thiên Giang thành thì một đường kiếm quang chém lên lôi quang kia.

Mà Diệp Huyền cũng xuất hiện trong sân.

Vừa dứt lời, đột nhiên nàng ta vung tay phải, một mảnh lôi quang bất chợt bắn ra, đạo lôi quang này giáng thẳng xuống Thiên Giang thành bên dưới!

Lôi quang trực tiếp bị chém vụn!

“Không ở đây?”

Bạch phát nữ tử cười lạnh: “Quyết chiến công bằng? Thần Điện ta rõ ràng có thể nghiền áp ngươi, tại sao phải quyết chiến công bằng với ngươi? Ngươi nghĩ ta ngu sao?”

Bạch phát nữ tử nhíu mày lại: “Sao có thể…”

Trước thiên môn, bạch phát nữ tử trông xuống Diệp Huyền: “Bản lĩnh của ngươi cũng không nhỏ, vậy mà lại có thể đả thương ta!”

Bạch phát nữ tử nhíu mày chặt hơn: “Cái quỷ gì vậy?”

Vừa dứt lời, nàng ta siết một tay lại, không gian xung quanh trực tiếp co rút lại từng tầng, chưa qua một lúc đã co nén thành một hình thù kỳ quái, thế nhưng nàng ta vẫn không phát hiện ra Diệp Huyền đâu!

Ầm!

Vút!

Rõ ràng là muốn trực tiếp ép Diệp Huyền phải xuất hiện!

Lôi quang đi qua nơi nào, không gian ở nơi đó tan biến từng chút một!

Diệp Huyền nhìn về phía nàng ta: “Có thể đừng ỷ lớn bắt nạt nhỏ được không? Chúng ta quyết chiến công bằng!”

Vừa dứt lời, đột nhiên nàng ta hóa thành một đạo lôi quang lao thẳng về phía Diệp Huyền ở bên dưới.

Diệp Huyền không còn đường nào để lui!

Với thực lực của nàng ta, nếu rơi vào trong Thiên Giang thành, toàn bộ Thiên Giang thành đều sẽ hóa thành tro bụi!

Vút!

Trong nháy mắt bạch phát nữ tử lao xuống kia, một luồng uy áp ngút trời trực tiếp bao phủ toàn bộ Thiên Giang thành!

Một kiếm vừa ra.

Lôi uy!

Lôi quang và kiếm quang trực tiếp giằng co giữa bầu trời Thiên Giang thành!

Đạo lôi quang kia bị ép phải dừng lại, nhưng vẫn chưa tản đi!

Ầm!

Mục tiêu của nàng ta là Diệp Huyền, nhưng nếu Diệp Huyền trốn vậy mục tiêu của nàng ta chính là toàn bộ Thiên Giang thành!

Một tiếng kiếm minh chợt vang vọng khắp chân trời.

Nhất Kiếm Vô Lượng!

Đối mặt với bạch phát nữ tử, hắn chỉ có thể sử dụng Nhất Kiếm Vô Lượng này, cũng chỉ có Nhất Kiếm Vô Lượng mới có thể tạo thành sát thương đối với bạch phát nữ tử.

Mục đích của nàng ta là khiến Diệp Huyền nhất định phải chính diện tiếp một đòn này của nàng ta!

Trong nháy mắt trời đất yên lặng.

Nhìn thấy bạch phát nữ tử mang theo lôi quang mà tới, vẻ mặt của Diệp Huyền dần trở nên lạnh như băng, tay phải của hắn nắm chặt Thiên Tru kiếm, một luồng Kiếm ý lớn mạnh tập trung từ trong thành kiếm.

Vì sau lưng hắn chính là Thiên Giang thành!

Phía sau lôi quang, khóe miệng của bạch phát nữ tử lộ ra vẻ dữ tợn, trong mắt nàng ta, hai đoàn lôi quang đột nhiên xuất hiện, ngay sau đó, hai đoàn lôi quang này bắn ra.

Ầm ầm!

Kiếm quang lập tức vỡ nát, bạch phát nữ tử đang định ra tay, thế nhưng cả người Diệp Huyền lại biến mất chẳng còn thấy đâu.

Hai mắt bạch phát nữ tử híp lại, nàng ta lập tức vồ phía trước: “Tù!”

Vừa dứt lời, không gian mấy vạn dặm xung quanh rung chuyển dữ dội, cùng lúc đó, không gian mấy vạn dặm quanh đó trực tiếp bị lôi quang bao phủ!

Một lúc sau, bạch phát nữ tử nhíu mày: “Thuật ẩn thân gì thế này, vậy mà lại quái dị như thế…”

Nói đến đây, con ngươi của nàng ta chợt co rút, vội quay phắt người lại, một cái quay người này, một thanh kiếm đã tới mi gian của nàng ta, chẳng qua thanh kiếm này trực tiếp bị lôi quang chặn lại, nhưng ngay sau đó…

Ầm!

Điểm lôi quang đó trực tiếp bổ tung, bạch phát nữ tử lập tức bị đẩy lùi về sau mấy trăm trượng!

Tại vị trí mà nàng ta đứng ban nãy, Diệp Huyền không biết từ khi nào đã xuất hiện ở đó.

Lúc này, sắc mặt của hắn hơi trắng bệch, rõ ràng việc liên tiếp thi triển Nhất Kiếm Vô Lượng khiến hắn có hơi không tiêu hóa được.

Đối diện với hắn, bạch phát nữ tử sờ nhẹ lên mi gian ( mi tâm ) của mình, chỗ mi gian, một giọt máu tươi chậm rãi rơi xuống.

Hai lần bị thương!

Nàng ta nhìn giọt máu tươi trên đầu ngón tay mình kia mà im lặng. Sau một lúc, nàng ta nhìn về phía Diệp Huyền ở phía xa: “Kiếm kỹ này của ngươi là gì?”

Kiếm kỹ!

Sự chênh lệch giữa Diệp Huyền và nàng ta vô cùng lớn, thế nhưng kiếm kỹ kia lại có thể bù đắp sự chênh lệch cảnh giới này!

Đây là kiếm kỹ gì?

Một khắc này, bạch phát nữ tử có hơi tò mò.

Diệp Huyền nhìn nàng ta: “Nhất Kiếm Vô Lượng!”

Bạch phát nữ tử híp hai mắt lại: “Nhất Kiếm Vô Lượng… chưa từng nghe qua…”

Nói đến đây, nàng ta như nhớ ra gì đó, con ngươi hơi co rút lại: “Trong kiếm kỹ này hàm chứa Đạo tắc thần bí, mà Đạo tắc này cũng không phải Đạo tắc của Tứ Duy, kiếm kỹ này của ngươi vượt qua Tứ Duy, hoặc nói thẳng là Ngũ Duy đi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận