Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3599. Ngươi bị điên à?



Chương 3599. Ngươi bị điên à?




Chỉ điểm!
Hư Vọng cũng nhìn Diệp Huyền, nàng thấy hơi kích động!
Đại lão Mệnh Tri cảnh chỉ điểm!
Đây là cơ hội ngàn năm có một đấy!
Hư Vọng và Mộc Sâm mong chờ, Diệp Huyền thì khẽ mỉm cười: “Thế thì chúng ta nói về thời không chi đạo đi!”
Mộc Sâm vội vàng nói: “Mời tiền bối chỉ dạy!”
Diệp Huyền nhìn Mộc Sâm, hắn mỉm cười: “Ta nói nhé, các ngươi cứ nghe! Có thể cảm ngộ được bao nhiêu thì phải xem các ngươi như nào!”
Nói đoạn, hắn bèn xòe tay ra, sau đó đẩy tay xuống. Chỉ trong chốc lát, một thời không thần bí bao trùm lấy Mộc Sâm và Hư Vọng.
Được thời không thần bí kia bao trùm, sắc mặt Hư Vọng và Mộc Sâm lập tức thay đổi!
Đây là thời không mà bọn họ chưa bao giờ tiếp xúc đến!
Diệp Huyền mỉm cười: “Có biết đây là thời không gì không?”
Mộc Sâm và Hư Vọng bèn lắc đầu.
Diệp Huyền thầm nhủ: Thực ra thì lão tử cũng không biết!
Đương nhiên, hắn sẽ không nói như vậy!
Diệp Huyền khẽ mỉm cười, hắn bảo: “Đây là Thanh Huyền thời không, là thời không hoàn toàn mới mà ta sáng tạo ra!”
Mộc Sâm kinh ngạc: “Tiền bối tạo ra ư?”
Diệp Huyền gật đầu: “Đương nhiên!”
Mộc Sâm khẽ hành lễ: “Trình độ này của tiền bối đúng là thâm sâu khó lường!”
Hư Vọng cũng càng cung kính với Diệp Huyền hơn.
Diệp Huyền mỉm cười: “Với trí thông minh của hai người, ta cũng không nói nhiều nữa! Các ngươi cứ cảm nhận đi, ta tin các ngươi sẽ gặt hái được gì đó thôi!”
Hai người chầm chậm nhắm mắt lại, sau đó cảm nhận thời không thần bí của Diệp Huyền.
Diệp Huyền liếc nhìn bọn họ mà thở phào một hơi!
Mẹ kiếp!
Hắn phải giả bộ đến cùng rồi!
Không chỉ phải giả bộ mà còn phải giả bộ cho giống nữa!

Ở bên ngoài, Hung Nghê và Thần Khâm nhìn về phía không xa, sắc mặt hai người có hơi khó coi.
Bởi lẽ các nàng phát hiện ra Mộc Sâm lại cung kính với Diệp Huyền như vậy!
Rất rõ ràng, Mộc Sâm cũng bị hắn lừa rồi.
Thần Khâm trầm giọng nói: “Cái tên này giỏi lừa lọc quá!”
Hung Nghê trầm mặc.
Nàng cũng cạn lời, không ngờ hắn lại giỏi lừa lọc như vậy!
Lúc này, Thần Khâm trầm giọng nói: “Hắc Ám chi vương đúng là một tên ngu xuẩn, hắn ta lại đi tin cái tên kia là Mệnh Tri cảnh! Đúng là quá ngu xuẩn!”
Hung Nghê liếc nhìn nàng ta: “Ta thấy ngươi mới ngu xuẩn ấy!”
Thần Khâm nhìn Hung Nghê, vẻ mặt nàng ta không thân thiện lắm.
Hung Nghê nói: “Không phải Huyền Cơ lão nhân và Hắc Ám chi vương ngu ngốc mà là thanh kiếm cũng như thời không thần bí của tên kia kia kìa! Đừng nói bọn họ, dù là hai người chúng ta nếu không biết rõ hắn thì cũng sẽ bị hắn lừa cả thôi!”
Thần Khâm trầm mặc.
Hung Nghê tiếp tục nói: “Đương nhiên, cái tên này giỏi lừa gạt, hơn nữa còn lớn gan lớn mật! Nói thật, ta cũng thấy bội phục hắn đấy!”
Thần Khâm liếc nhìn Hung Nghê, nàng ta lạnh lùng nói: “Bội phục hắn! Bội phục hắn giỏi lừa gạt sao?”
Hung Nghê liếm kẹo hồ lô, sau đó: “Thần Khâm, nếu như ngươi và hắn cùng cấp bậc thì với trí thông minh của ngươi, e là ngươi đã bị hắn chơi đến mức cặn bã cũng chẳng còn!”
Thần Khâm lạnh lùng nói: “Ngươi và hắn như nhau thôi!”
Hung Nghê mỉm cười: “Ngươi thì là một đóa sen trắng!”
Thần Khâm híp mắt lại: “Đánh nhau không?”
Hung Nghê nhún nhún vai: “Tới đi!”
Rất nhanh sau đó, hai nữ tử bắt đầu đánh nhau.

Ở một bên khác, Diệp Huyền chầm chậm thu tay lại, thời không thần bí bèn biến mất.
Hồi lâu sau, Mộc Sâm chầm chậm mở mắt ra, hắn ta khẽ nói: “Thời không chi đạo, không có điểm kết thúc!”
Nói đoạn, hắn ta bèn nhìn Diệp Huyền, đoạn hành lễ: “Đa tạ tiền bối đã chia sẻ thời không, vãn bối gặt hái được rất nhiều điều!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Chuyện nhỏ!”
Mộc Sâm lắc đầu: “Với tiền bối mà nói thì là chuyện nhỏ, nhưng với ta thì là chuyện vô cùng lớn! Dù thế nào thì vãn bối cũng sẽ không bao giờ quên ơn chỉ điểm ngày hôm nay!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Vậy có thể phải làm phiền ngươi đưa ta đi tìm nữ tử mà ta muốn tìm rồi!”
Mộc Sâm vội vàng nói: “Đương nhiên!”
Diệp Huyền nói: “Đi thôi!”
Mộc Sâm vội vàng dẫn đường.
Không lâu sau, ba người bèn rời khỏi rừng Hắc Ám!
Trên đường đi, Mộc Sâm và Hư Vọng đều kính trọng Diệp Huyền vô cùng!
Hiện giờ bọn họ hoàn toàn tin hắn là Mệnh Tri cảnh!
Không lâu sau, ba người đã tới Hoang Nguyên Chi Địa!
Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn, hoang nguyên vô tận không thấy điểm kết thúc. Không chỉ có vậy, trên bầu trời còn đầy cát vàng, thỉnh thoảng lại có gió thổi qua, cát vàng bay khắp đất trời.
Mộc Sâm trầm giọng nói: “Tiền bối, phía trước chính là Hoang Nguyên Chi Địa, cũng là địa bàn của Hoang Nguyên Thần!”
Diệp Huyền khẽ gật đầu: “Gọi hắn ta ra đây!”
Mộc Sâm do dự một lát rồi nói: “Tiền bối, Hoang Nguyên Thần tính tình xấu lắm, tí nữa có thể…”
Diệp Huyền đột nhiên cười nói: “Nếu như hắn ta không hợp tác thì cứ giết!”
Nghe vậy, vẻ mặt Mộc Sâm bèn thay đổi.
Suýt chút nữa thì hắn ta quên vị này là Mệnh Tri cảnh đại lão!
Không nghĩ nhiều nữa, Mộc Sâm bèn ngẩng đầu nhìn bầu trời, sau đó nói: “Hoang Nguyên Thần, ra gặp mặt đi!”
Không có phản ứng!
Thấy vậy, Mộc Sâm bèn nhíu mày.
Mộc Sâm lại nói: “Hoang Nguyên Thần!”
Giọng nói của hắn ta vang như sấm, cả Hoang Nguyên chi địa đều rung chuyển.
Hết chương 3599.



Bạn cần đăng nhập để bình luận