Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1682: Đây là khái niệm gì?

Diệp Huyền gật đầu, hắn đang muốn nhỏ một giọt máu vào, lúc này Tiểu Đạo bên cạnh đột nhiên nói: “Ngươi muốn chết sao?”

Diệp Huyền nhìn Tiểu Đạo, Tiểu Đạo cười nói: “Đây chính là đôi cánh của ác ma chi tổ, bên trong còn có ý chí của ác ma chi tổ. Nếu ngươi thu phục như vậy, ý chí của ác ma chi tổ sẽ phá hủy thần trí của ngươi.”

Diệp Huyền nhíu mày: “Ý chí của ác ma chi tổ sao?”

Tiểu Đạo gật đầu: “Giá trị của vật này không thấp hơn Thiên Đạo Bút của ngươi đâu. Ngươi có biết vì sao Phục Ách lại hào phóng tặng vật này cho ngươi như vậy không?”

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Hắn ta không thể hàng phục ý chí của ác ma chi tổ sao?”

Tiểu Đạo cười nói: “Thông minh, nếu lúc trước hắn ta hàng phục được đôi cánh của ác ma chi tổ thì Thánh Quân muốn phong ấn hắn ta quả thực chính là chuyện si tâm vọng tưởng!”

Nói xong nàng nhìn Diệp Huyền: “Với thực lực hiện tại của ngươi, ngươi căn bản không thể chống lại ý chí đó.”

Diệp Huyền cười nói: “Tiểu Đạo cô nương khẳng định có cách đúng không?”

Mí mắt Diệp Huyền hơi giật: “Tiểu Đạo cô nương, ngươi ăn cướp sao?”

Một lát sau, hắn nói trong lòng: “Tiền bối, ngươi có biện pháp gì không?”

Tiểu Đạo nhìn hắn: “Hai trăm sợi tử khí!”

Diệp Huyền sa sầm mặt mũi, Tiểu Đạo này rõ ràng đang thừa dịp cháy nhà mà đi hôi của mà!

Tiểu Đạo giơ hai ngón tay lên.

Tầng thứ chín: “...”

Tiểu Đạo chớp mắt: “Ngươi nói xem?”

Tầng thứ chín nói: “Nếu ngươi cho ta, ta có thể hàng phục ý chí ác ma chi tổ, có điều ta không có cách nào giúp ngươi hàng phục! Hay là, ngươi đưa nó cho ta đi?”

Diệp Huyền nói: “Hai mươi sợi tử khí?”

Diệp Huyền nói: “Bao nhiêu tử khí?”

Tiểu Đạo nhún vai sau đó nằm xuống và tiếp tục ngủ.

Lúc này Tiểu Đạo đột nhiên ngẩng đầu, tay phải nàng đảo qua, hai trăm sợi tử khí biến mất.

Hai trăm!

Tiểu Đạo cười nói: “Thật ra rất đơn giản!”

Diệp Huyền nói: “Tiền bối, ngươi coi như ta chưa hỏi gì đi!”

Lúc này, Diệp Huyền đi tới trước quầy, lòng bàn tay hắn mở ra sau đó nhẹ nhàng hạ xuống, hai trăm sợi tử khí rơi xuống quầy.

Dường như nghĩ đến gì đó, nàng đột nhiên sửa miệng: “Không, ta không có gì! Thật đấy!”

Diệp Huyền thu hồi ác ma chi dực sau đó hỏi: “Tiểu Đạo cô nương, ngươi có thứ gì tốt hơn ác ma chi dực và Thiên Đạo Bút này không?”

Tiểu Đạo cười nói: “Ví dụ như một vài dị thú, còn có một vài sinh linh thần bí. Dù sao ta biết hiện tại trong thiên địa, về tốc độ có ít nhất có mười người còn sống có thể vượt qua ngươi.”

Thấy thế sắc mặt Diệp Huyền nhất thời nặng nề, Tiểu Đạo không lừa hắn!

Diệp Huyền cười nói: “Ta rất mong chờ!”

Nói xong lòng bàn tay nàng mở ra, ác ma chi dực bay đến lòng bàn tay nàng. Sau đó tay nàng nhẹ nhàng vuốt qua một cái, ác ma chi dực run lên dữ dội. Sau đó một tiếng kêu thảm thiết thê lương đột nhiên vang vọng từ trong đó.

Diệp Huyền cười nói: “Đa tạ!”

Tiểu Đạo nhìn thoáng qua Trương Văn Tú, gật đầu: “Có thể!”

Dường như nghĩ đến gì đó, hắn nhìn Trương Văn Tú bên cạnh: “Nàng ta có thể đi cùng ta không?”

Lúc này Tiểu Đạo đưa ác ma chi dực cho hắn: “Được rồi!”

Diệp Huyền cười nói: “Vậy đã rất lợi hại rồi!”

Hắn biết mười vị mà Tiểu Đạo nói khẳng định có rất nhiều người đều không thuộc thời đại này.

Tiểu Đạo gật đầu: “Quả thực rất lợi hại! Được rồi, ngươi nghỉ ngơi cho khoẻ sau đó nấu ăn, ngày mai ta sẽ đưa ngươi đến một nơi, cho ngươi thấy thế giới bao la như thế nào!”

Tiểu Đạo thuận miệng nói: “Nhiều lắm!”

Diệp Huyền hỏi: “Ví dụ như?”

Lúc này, Tiểu Đạo đột nhiên chỉ vào ác ma chi dực: “Trên cánh này đã gia tăng tốc độ, có thể nói cánh này có thể tăng lên gấp năm lần tốc độ của ngươi hiện tại. Bây giờ nếu ngươi muốn chạy trốn, ngoại trừ cường giả cấp bậc giống như A La ra, người khác căn bản không có cách gì đuổi kịp ngươi. Đương nhiên mọi chuyện không có tuyệt đối, cũng có vài người có thần thông đặc biệt.”

Diệp Huyền: “...”

Tiểu Đạo chớp mắt, không nói lời nào.

Diệp Huyền trợn trắng mắt, lòng bàn tay hắn mở ra, hai mươi sợi tử khí rơi vào quầy.

Tiểu Đạo cũng không khách khí mà thu hồi tử khí.

Lúc này Diệp Huyền đột nhiên nói: “Tiểu Đạo cô nương, ngươi rất cần loại tử khí này sao?”

Tiểu Đạo gật đầu: “Xem như vậy đi!”

Diệp Huyền hỏi: “Bảo vật của ngươi nhiều như vậy, chẳng lẽ không có linh khí nào tốt hơn tử khí sao?”

Tiểu Đạo nhìn hắn: “Trong thiên địa này chỉ có bản nguyên tổ khí mới tốt hơn tử khí của ngươi, mà thứ đồ đó ta đã từng đi tìm.”

Diệp Huyền nhíu mày: “Không tìm được sao?”

Tiểu Đạo lạnh nhạt nói: “Tìm được, có điều ta không có biện pháp với nàng ta.”

Diệp Huyền hỏi: “Tại sao?”

Tiểu Đạo nhìn thoáng qua hắn: “Hỏi nhiều như vậy làm gì? Có liên quan gì đến ngươi không?”

Diệp Huyền: “...”

Tiểu Đạo không để ý tới hắn nữa, Diệp Huyền cũng không quấy nhiễu nàng. Hắn nhỏ một giọt máu lên ác ma chi dực, đôi cánh run lên dữ dội sau đó hóa thành một luồng sáng đen xâm nhập vào giữa trán hắn.

Diệp Huyền ngẩn người, đột nhiên nhìn chân mình, lúc này hắn đang giẫm lên một chiếc váy màu trắng.

Nữ tử cầm một cây gậy đập quần áo trong tay, đang nhìn hắn, khuôn mặt không có biểu cảm gì.

Cứ như vậy ước chừng nửa canh giờ sau, Diệp Huyền đột nhiên mở mắt ra. Phía sau hắn có một đôi cánh màu đen lặng lẽ hiện ra, rìa cánh giống như lưỡi dao khiến cho người ta không rét mà run!

Diệp Huyền hơi hưng phấn, đôi cánh này thật sự là thứ tốt nha!

Không nghĩ nhiều nữa, hắn kích hoạt ác ma chi dực, trong nháy mắt, cả người đã biến mất không thấy đâu nữa.

Lần thứ hai xuất hiện đã đi tới một bờ sông, mà nơi này cách tiệm cầm đồ Thiên Đạo ước chừng mười vạn dặm!

Đây là khái niệm gì?

Nếu dùng đôi cánh ác ma thi triển Nhất Kiếm Vô Lượng hoặc là Nhất Kiếm Định Sinh Tử…

Nghĩ đến đây, Diệp Huyền đột nhiên bật cười.

Lúc này dường như cảm nhận được gì đó, hắn đột nhiên quay đầu nhìn lại, cách bên phải hắn không xa có một nữ tử chậm rãi bay tới.

Độc cước nữ tử!

Một luồng khí tức cường đại tràn ra từ trong cơ thể hắn.

Ầm ầm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận