Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 2927: Sáu trăm năm

Nghe tiểu tháp nói vậy, Diệp Huyền có hơi không hiểu: "Tại sao?"

Tiểu tháp trầm giọng nói: "Tiểu chủ, rất nguy hiểm! Cực kì nguy hiểm!"

Diệp Huyền nghi hoặc: "Tại sao?"

Tiểu tháp trầm giọng nói: "Tiểu chủ, ta cũng không biết! Ta chỉ biết xung quanh có một vài sự tồn tại đặc biệt, hiện giờ bọn chúng vẫn chưa phát hiện ra ngươi, thế nhưng nếu ngươi động đậy thì bọn chúng sẽ phát hiện ra ngươi!"

Diệp Huyền trầm giọng nói: "Rất mạnh sao?"

Tiểu tháp do dự một lát rồi nói: "Rất mạnh! Tuyệt đối không phải thứ mà ngươi có thể đối phó đâu!"

Diệp Huyền trầm mặc một hồi rồi hỏi: "Nếu như cha ta ở đây thì hắn ta có nguy hiểm không?"

Tiểu tháp lập tức nói: "Không đâu! Hơn nữa hình như chủ nhân cũng từng tới nơi này rồi!"

Bởi lẽ những bạch sắc quang điểm kia cách hắn vô cùng xa!

Thấy Diệp Huyền xuất hiện, Sơn Khâu bèn thở phào một hơi, hắn ta vội vàng nói: "Cháu trai à, ngươi phải cẩn thận đấy, năm xưa vị đoạn tạo sư chế tạo ra thứ này đã để lại di ngôn, nói rằng không được đưa thứ này cho người khác..."

Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn, khu vực không biết kia có một vài bạch sắc quang điểm.

Hắn sử dụng tâm niệm để trở về hiện thực.

Diệp Huyền cạn lời.

Nghe vậy, Diệp Huyền bỗng thấy ấm lòng!

Diệp Huyền có hơi không hiểu: "Thế sao ngươi lại không biết nơi này?"

Lúc này, Sơn Linh bỗng lên tiếng: "Thế tại sao cha lại đưa nó cho Diệp ca ca?"

Tiểu tháp lại nói: "Tiểu chủ, ngươi đừng có mạo hiểm. Mặc dù ta đánh nhau không lợi hại nhưng biết nơi nào nguy hiểm. Mà nơi này thì cực kì cực kì nguy hiểm, mức độ nguy hiểm của nó còn hơn cả ách nạn chi kiếp ấy chứ!"

Tiểu tháp mỉm cười: "Ta và mấy người Tiểu Bạch đi chơi rồi! Không có đi cùng chủ nhân!"

Diệp Huyền không mạo hiểm, hiện giờ mặc dù hắn đã đột phá Phàm cảnh, thế nhưng vẫn chưa đến mức có thể nghênh ngang!

Sơn Khâu nhìn Diệp Huyền, nghiêm túc nói: "Cháu trai, vị đoạn tạo sư kia từng nói, thế giới thần bí đó cực kì đặc biệt. Nếu như ngươi vào trong đó thì tuyệt đối không được đi lung tung, bởi vì nó có thể không thuộc thế giới của chúng ta!"

Đương nhiên, đứng ở đây nhìn thì đó chỉ là bạch sắc quang điểm, thế nhưng đi vào thì chắc chắn không chỉ là quang điểm mà thể nào cũng là một vòng lớn!

Diệp Huyền gật đầu: "Ta hiểu! Bá phụ yên tâm, ta sẽ không làm bừa đâu!"

Sơn Khâu trừng mắt nhìn nàng: "Bởi vì Diệp ca ca là người nhà chúng ta!"

Sơn Linh cười hi hi, nàng nhìn Diệp Huyền và không nói gì cả.

Sơn Khâu bật cười ha ha: "May mà có!"

Với kinh nghiệm nhiều năm của mình, hắn cho rằng có thêm vài trang bị để bảo toàn mạng sống mới là quan trọng nhất.

Không thể miêu tả!

Nói đoạn, hắn ta bèn liếc nhìn xung quanh, mỉm cười nói: "Hiện giờ ngươi đã có năm món thần vật rồi, còn năm món nữa, ngươi muốn loại như thế nào?"

Diệp Huyền vội vàng nhỏ máu lên nó để nó nhận mình làm chủ. Rất nhanh sau đó, dưới chân hắn xuất hiện một đôi ủng hoàn toàn mới!

Sơn Khâu gật đầu: "Vậy thì tốt!"

Lúc này hắn thực sự thấy hoang mang.

Diệp Huyền ngơ ngác.

Hắn sử dụng tâm niệm, chỉ trong chớp mắt hắn đã xuất hiện trên một dãy núi cách đó mười mấy vạn dặm!

Diệp Huyền nghĩ ngợi một lát rồi nói: "Kiểu chạy trốn!"

Diệp Huyền vội nói: "Để ta thử xem sao!"

Sơn Khâu mỉm cười: "Được!"

Nói đoạn, hắn ta bèn nhẩm đọc chú ngữ. Rất nhanh sau đó, quang trụ kia bèn nứt ra, đôi Thời Không Thoa Hoa kia bay đến trước mặt Diệp Huyền.

Chạy trốn à!

Sơn Khâu gật đầu: "Chạy cực kì nhanh luôn! Đôi ủng này tên là Thời Không Thoa Hoa, nó có thể xuyên qua không gian, tốc độ của nó nhanh đến mức không thể miêu tả!"

Diệp Huyền lập tức thấy hứng thú: "Bá phụ, có phải đeo đôi ủng này vào là có thể chạy rất nhanh không?"

Nói đoạn, hắn ta bèn đưa Diệp Huyền tới trước một quang trụ màu vàng kim. Bên trong quang trụ này là một đôi ủng!

Chỉ một suy nghĩ của hắn thôi mà đã có thể đi xa cả mười mấy vạn dặm...

Có vẻ như Diệp Huyền nhớ ra điều gì đó, hắn ngẩng đầu nhìn. Ngay sau đó, hắn đã ở trong một tinh không!

Trong tinh không, hắn hưng phấn không thôi!

Cái thứ này mà dùng để chạy trốn thì đúng là thần khí mà!

Ngay sau đó, Diệp Huyền quay về Địa Linh Bảo Khố!

Diệp Huyền hưng phấn nói: "Bá phụ, hình như món thần vật này tiêu tốn rất ít linh khí nhỉ!"

Ban nãy hắn đã thi triển mấy lần, song chỉ mất có một chút linh khí. Điều này khiến hắn khó mà tin được.

Sơn Khâu mỉm cười: "Bình thường thôi! Bởi vì đây là một thần vật truyền thuyết cấp bậc hoàn mĩ, mà hoàn mĩ là gì? Chính là không có khuyết điểm! Thực ra ngoài kia cũng có một vài bảo vật có thể đạt được hiệu quả tương tự thế, thế nhưng nó có mức tiêu hao quá lớn. Với thực lực hiện giờ của ngươi, cùng lắm thi triển được năm, sáu lần là huyền khí trong cơ thể ngươi sẽ cạn kiệt. Song món đồ này thì khác, mức độ tiêu hao huyền khí của nó gần như không cần phải tính! Ngày xưa vị đoạn tạo sư chế tạo ra nó đã phải mất ít nhất sáu trăm năm mới nghiên cứu và cải tiến được điều này!"

Sáu trăm năm!

Diệp Huyền liếc nhìn xung quanh. Mỗi một món bảo vật ở nơi này đều là tâm huyết cả đời của các đại sư!

Thực ra Diệp Huyền cũng thấy bội phục những đại sư này, họ có thể dồn nhiều thời gian và tâm huyết vào một chuyện như vậy, đúng là chẳng dễ dàng gì!
Bạn cần đăng nhập để bình luận