Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3644. Ngươi muốn làm ta tức chết đúng không? (2)



Chương 3644. Ngươi muốn làm ta tức chết đúng không? (2)




Mục Ma cảm giác cơ thể hắn ta đang biến mất từng chút một, khoảnh khắc ấy cuối cùng hắn ta cũng sợ hãi!
Bởi lẽ lúc này hắn ta đã hiểu ra, nếu cứ tiếp tục thế này thì hắn ta sẽ chết!
Sau khi thử biết bao lần, Mục Ma từ bỏ! Hắn ta nhìn tòa tháp cao vút phía xa, gào lên một cách phẫn nộ: “Ác tộc vẫn chưa bị diệt trừ!”
Lúc này, một giọng nói vang lên từ tầng thứ ba: “Mục Ma, ngươi tham lam khiến mình rơi vào tuyệt cảnh, tại sao còn muốn trách chúng ta?”
Vẻ mặt Mục Ma có hơi khó coi: “Các ngươi thực sự thấy chết không cứu sao?”
Một lát sau, trong tầng thứ ba có một tàn ảnh xuất hiện. Tàn ảnh kia tiến thẳng vào vực thẳm thời không thần bí nhưng không phá vực thẳm thời không kia mà dung hợp với Mục Ma. Dần dần, cơ thể Mục Ma trở nên mờ ảo, một lát sau Mục Ma lập tức hóa thành một đống tinh quang và biến mất.
Mà lúc này, trên tòa tháp xuất hiện một người!
Là Mục Ma!
Có điều, vực thẳm thời không thần bí kia thì vẫn tồn tại!
Mục Ma thở phào một hơi, hắn ta nhìn về phía xa xa, ánh mắt hung tợn vô cùng.
Lúc này, một giọng nói vang lên: “Mục Ma, tại sao ngươi lại ngu xuẩn như vậy? Cổ Sầu là ai chứ? Đến hắn ta cũng phải từ bỏ thanh kiếm trong tay thiếu niên kia mà tại sao ngươi vẫn không biết tự lượng sức mình, đi nhòm ngó thanh kiếm của hắn?”
Mục Ma trầm mặc, vẻ mặt hắn ta dần trở nên bình tĩnh. Một lát sau, hắn ta nhìn về phía xa xa: “Võ Linh Mục, rốt cuộc hắn là ai?”
Giọng nói kia vang lên: “Không biết!”
Vẻ mặt Mục Ma có hơi khó coi: “Võ Linh Mục, thanh kiếm trong tay người này thực sự rất kinh khủng, nếu như để nó rơi vào tay Cổ Sầu thì sẽ bất lợi cho chúng ta lắm!”
Võ Linh Mục nói: “Chuyện này để Tuyết Sơn Vương xử lí, ngươi về tháp đi!”
Mục Ma lại lắc đầu: “Thực lực của người này thật ra rất thấp, chỉ có thanh kiếm kia là đặc biệt thôi. Chỉ cần không tiếp xúc với thanh kiếm đó thì hắn chẳng làm được gì ta đâu!”
Nói đoạn, hắn ta bèn biến mất.
Hắn ta không muốn từ bỏ!
Nếu như Diệp Huyền không lấy đi bảo vật của hắn ta thì có lẽ hắn ta sẽ từ bỏ, thế nhưng đối phương đã lấy đi tài nguyên tu luyện của hắn ta, nếu như không đoạt về thì sao hắn ta tu luyện được nữa?
Mấy chục Thánh mạch đấy!
Hơn nữa hắn ta cũng rất tức giận!
Bởi vì Diệp Huyền chơi đùa hắn ta!
Thấy Mục Ma biến mất, tầng thứ ba truyền đến tiếng thở dài.

Diệp Huyền không quay về Thiên Hồn Thần Điện, bởi vì hắn đã nhận được tin tức, Đại Thiên Tôn đã đưa người của Thiên Hồn Thần Điện tới Thần Đạo Quốc!
Mười Tuyệt Thánh Giả đang đánh chủ ý lên người hắn, thế nên hắn buộc phải đến học viện nữ tử ở Thần Đạo Quốc!
Diệp Huyền tăng tốc độ lên đến cực hạn!
Trong một tinh vực nào đó, hắn đang ngự kiếm bỗng dừng lại, vẻ mặt có hơi khó coi. Phía không xa có một người đang đứng, là Mục Ma!
Cái tên này vẫn chưa chết!
Diệp Huyền thầm kinh ngạc, đối phương thoát ra vực thẳm thời không kiểu gì thế?
Ở phía xa xa, Mục Ma nhìn hắn: “Sao ngươi không chạy đi?”
Diệp Huyền sử dụng tâm niệm, Thanh Huyền Kiếm bay khỏi vỏ, kiếm đi như chớp giật, chém thẳng về phía Mục Ma!
Ở phía xa xa, Mục Ma bước lên phía trước một bước, đánh một quyền.
Uỳnh!
Một quyền mang chặn đứng Thanh Huyền Kiếm!
Lần này Mục Ma đã thông minh hơn, hắn ta không để Thanh Huyền Kiếm tiếp xúc với cơ thể mình, bởi vì chạm vào Thanh Huyền Kiếm nên hắn ta mới bị đẩy vào thời không thần bí kia!
Lúc này, Thanh Huyền Kiếm đã bay về tay Diệp Huyền, ngay sau đó thanh kiếm biến mất!
Trông thấy cảnh tượng ấy, Mục Ma nhíu mày: “Sao ngươi không dùng kiếm?”
Diệp Huyền mỉm cười: “Ta không thích dùng ngoại vật!”
Mục Ma nhìn chằm chằm hắn: “Sao nào, ngươi lại định lừa gạt ta hả? Nào, ngươi tiếp tục đi!”
Diệp Huyền: “…”
Vẻ mặt Mục Ma lạnh lùng vô cùng: “Ngươi giỏi lừa gạt người khác lắm cơ mà? Nào, tiếp tục lừa ta đi!”
Diệp Huyền thở dài một hơi: “Các hạ, chúng ta thương lượng đi!”
Mục Ma tỏ vẻ trào phúng: “Lừa được thì cứ lừa, không lừa được thì thương lượng à?”
Diệp Huyền: “…”
Mục Ma đột nhiên đi về phía hắn, Diệp Huyền trầm giọng nói: “Chúng ta không thù không oán…”
Mục Ma cười gằn: “Không thù không oán? Diệp Huyền, ngươi đúng là nực cười! Đạt đến trình độ như chúng ta thì còn nhân nghĩa đạo đức gì, còn đúng với sai gì nữa, đều vô nghĩa cả thôi. Chúng ta hành sự dựa theo sở thích của bản thân, hiểu chưa?”
Diệp Huyền đột nhiên quay người chạy đi.
Mục Ma cười lạnh lùng: “Muốn chạy hả?”
Nói đoạn, hắn ta đột nhiên biến mất. Ngay sau đó, một luồng sức mạnh to lớn truyền tới!
Ở phía xa xa, Diệp Huyền quay người, ánh mắt hắn tràn ngập “kinh hãi và tuyệt vọng”.
Trông thấy cảnh tượng ấy, Mục Ma nở nụ cười, thế nhưng hắn ta vẫn phòng bị vô cùng, bởi lẽ Diệp Huyền không lấy thanh kiếm kia ra.
Hắn ta vẫn dè chừng thanh kiếm đó lắm!
Thế nhưng hắn ta biết, chỉ cần mình không chạm vào thanh kiếm thì sẽ không bị sao cả!
Trong lúc suy tư, nắm đấm của hắn ta đã tới trước ngực Diệp Huyền.
Lúc này, hắn ta lại nhíu mày, vì Diệp Huyền vẫn không lấy thanh kiếm kia ra!
Ý gì đây?
Mục Ma thầm thấy bất an, hắn ta muốn thu nắm đấm lại, song lúc này đã muộn, bởi vì nắm đấm của hắn ta đã đánh lên lồng ngực Diệp Huyền!
Còn Diệp Huyền thì không chặn!
Mục Ma kinh hãi, hắn ta thầm than không xong rồi, sau đó định chuồn!
Uỳnh!
Diệp Huyền đột nhiên bay ra, Mục Ma đang lùi về phía sau đột nhiên thay đổi sắc mặt, bởi lẽ hắn ta lại rơi vào vực thẳm thời không thần bí!
Mục Ma sững sờ!
Ở phía xa xa, Diệp Huyền nhún vai, hắn xé y phục ra, bên trong lớp y phục là một cái giáp mỏng. Lớp giáp này được hóa từ Thanh Huyền Kiếm!
Diệp Huyền nhìn Mục Ma và mỉm cười: “Ngạc nhiên không, bất ngờ không?”
Ở phía xa xa, bên trong vực thẳm thời không, Mục Ma đột nhiên gào lên: “Võ Linh Mục!”
Trông thấy cảnh tượng ấy, mí mắt Diệp Huyền giật giật. Cái tên này đúng là không biết xấu hổ, hắn ta còn gọi người nữa. Diệp Huyền không do dự mà quay người chạy đi!
Trong tinh không, không có ai phản hồi hết!
Mục Ma lại gào lên: “Võ Linh Mục, Ác tộc sắp phất lên rồi!”
Một lát sau, một giọng nói đột nhiên vang lên trong tinh không: “Ngươi là người bên đó phái tới để chọc ta tức chết hay gì?”
Hết chương 3644.



Bạn cần đăng nhập để bình luận