Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1095: Đánh nhau không?

Ầm!

Thiên Tru kiếm rung lên dữ dội, phát ra một tiếng va chạm!

Mà tiểu nữ hài lại không mảy may bị thương gì cả!

Thiên Tru kiếm thậm chí còn không để lại một dấu vết nào trên đầu nàng!

Nhìn thấy một màn này, sắc mặt của mọi người đều thay đổi.

Đặc biệt là Diệp Huyền!

Hắn hiểu vô cùng rõ sự đáng sợ của Thiên Tru kiếm, thế nhưng, tiểu nữ hài này lại có thể kháng được cả Thiên Tru kiếm!

Không bị thương tí gì cả!

Diệp Huyền vội vàng gật đầu: “Hiểu, ta hiểu!”

Ầm!

Diệp Huyền lại hỏi: “Ngươi từng đánh chủ nhân của thanh kiếm trên đỉnh tháp rồi sao?”

Vừa dứt lời, tay phải của nàng siết chặt lại.

Diệp Huyền hơi do dự, sau đó hỏi: “Ba thanh kiếm trên đỉnh tháp đó có thể không?”

Ở phía xa, lão giả lưng còng ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, hắn ta biết Thần Điện sẽ không ra mặt giúp đỡ!

Đây chính yêu nghiệt gì vậy?

Một luồng sức mạnh to lớn ngưng tụ ra từ trong nắm đấm đó, một khắc này, sắc mặt của tất cả những người có mặt ở đó đều thay đổi.

Tiểu nữ hài lắc đầu: “Bọn chúng không thể, không có chủ nhân của chúng, một quyền của ta có thể đánh chúng ra bã!”

Tiểu nữ hài búng vào Thiên Tru kiếm trong tay, sau đó nhìn về phía Diệp Huyền: “Thiên hạ không có thanh kiếm nào có thể phá được hàng phòng thủ của ta, chẳng qua có người có thể phá được!”

Tiểu nữ hài liếm kẹo hồ lô, sau đó nhìn về phía ba người lão giả lưng còng ở cách đó không xa: “Nên kết thúc rồi!”

Đợi bọn họ dùng hết sạch toàn bộ con át chủ bài để làm tiêu hao hai tiểu nữ hài trước mặt Diệp Huyền!

Tiểu nữ hài hơi dừng lại, nàng nghĩ một lúc lâu sau đó mới đáp: “Theo lý mà nói, ta nhỏ hơn bọn họ, nhỏ hơn nhiều lắm, ngươi hiểu không?”

Sau đó Thần Điện mới ra ngoài kết thúc!

Trong mắt Giản Tự Tại cũng hiện lên vẻ kinh ngạc, sức của tiểu nữ hài này không phải mạnh bình thường thôi đâu!

Không đúng, nên nói là Thần Điện đang đợi!

Có một câu, nhân lúc ngươi bệnh mà lấy mạng ngươi!

Hắn cảm thấy có hơi nực cười.

Tổ tiên!

Tiểu nữ hài nhìn về phía Diệp Huyền, Diệp Huyền không thay đổi vẻ mặt: “Đánh chết bọn họ!”

Là một nam tử trung niên!

Lão giả lưng còng thu lại suy nghĩ, hắn ta nhìn về phía Diệp Huyền: “Diệp Huyền, nếu ngươi chịu dừng lại ở đây, Hiên Viên gia ta sẽ không đối địch với ngươi nữa, cũng sẽ không nhòm ngó Ngũ Duy chí bảo trong tay ngươi!”

Nhìn thấy một màn này, sắc mặt của Diệp Huyền lập tức nặng nề hẳn đi!

Không thể chứa đựng nổi!

Sau khi nam tử trung niên này xuất hiện, một luồng uy áp mạnh mẽ lập tức xuất hiện trong sân, toàn bộ không gian trong vòng mấy vạn dặm trực tiếp chấn động!

Bây giờ còn giảng hòa?

Ở gần đó, khóe miệng của Diệp Huyền hơi co rút, tại sao những thế lực này lại triệu hồi tổ tiên? Không có ai khác để triệu hồi hay sao?

Lão giả lưng còng vừa dứt lời, lệnh bài màu vàng trong tay hắn ta đột nhiên rung lên dữ dội, ngay sau đó, một luồng sáng vàng vọt thẳng lên trời.

Trong luồng sáng ấy, một bóng người chợt ngưng tụ ra.

Hắn biết rất rõ đối phương giảng hòa chỉ là kế hoãn binh mà thôi, một khi Giản Tự Tại và tiểu nữ hài này không còn ở đây, cũng không biết đối phương sẽ thu phục hắn thế nào nữa!

Vừa dứt lời, đột nhiên hắn ta lấy một miếng lệnh bài màu vàng kim ra, bấm vào đầu ngón tay một cái, một giọt máu tươi nhỏ lên trên lệnh bài đó: “Mời tổ tiên!”

Cách phía xa, lão giả lưng còng cười dữ tợn: “Nếu ngươi đã muốn cá chết lưới rách vậy chúng ta sẽ thành toàn cho ngươi!”

Nghe được lời của Diệp Huyền, tiểu nữ hài xông thẳng tới.

Người xuất hiện này có hơi lợi hại!

Hắn hơi do dự, sau đó lại gần bên cạnh tiểu nữ hài và Giản Tự Tại.

Tiểu nữ hài nhìn nam tử trung niên trong ánh sáng vàng kia, nàng liếm cây kẹo hồ lô với vẻ rất bình tĩnh.

Trong một chỗ tối tăm nào đó, Huyền Hoàng chủ nhìn nam tử trung niên kia, khẽ cười: “Lão tổ của Hiên Viên gia à... khá thú vị đấy!”

...

Trong tầng mây, bạch y lão giả nhìn nam tử trung niên trong ánh sáng vàng bên dưới, nhẹ giọng bảo: “Lão tổ Hiên Viên gia...”

Lão tổ Hiên Viên gia đã từng là đại diện của một thế hệ!

Lão tổ Hiên Viên gia liếc mắt nhìn xung quanh, trong mắt lóe lên vẻ mê mang, nhưng dần dần, ánh mắt của hắn ta trở nên rõ ràng hơn: “Nơi này là Kiếm tông...”

Lúc này, lão giả lưng còng bên dưới hơi cúi người trước nam tử trung niên: “Con cháu tham kiếm tổ tiên!”

Nam tử trung niên nhìn lão giả lưng còng phía dưới, nhẹ giọng nói: “Xem ra Hiên Viên gia ta gặp phải người không thể địch lại rồi!”

Lão giả lưng còng lại cung kính hành lễ: “Con cháu vô năng!”

Nam tử trung niên nhìn về phía Nhị Nha ở phía xa, Nhị Nha đang ăn kẹo hồ lô, trông rất bình tĩnh.

Cả đời này, nàng chỉ từng sợ hai người!

Nói xong, nàng nhìn về phía nam tử trung niên: “Đánh nhau không? Ngươi chắc vẫn được tính là đánh giỏi đấy!”

Nhị Nha nhún vai: “Không biết! Chẳng qua, chắc là cách nơi này rất xa!”

Còn từng sợ ai nữa?

Nam tử trung niên nhìn Nhị Nha, nhẹ giọng hỏi: “Có phải chúng ta từng gặp nhau rồi không?”

Từng gặp?

Nhị Nha liếc mắt quan sát nam tử trung niên, lắc đầu: “Chưa!”

Nam tử trung niên trầm giọng hỏi: “Ngươi có quen một nam tử thanh sam là Kiếm tu không?”

Nhị Nha gật đầu: “Đó là Dương ca của ta!”

Nghe vậy, sắc mặt của nam tử trung niên hơi thay đổi: “Ngươi là gì của hắn ta?”

Nhị Nha lạnh lùng đáp: “Không phải đã nói rồi sao? Là Dương ca của ta! Ta theo hắn lăn lộn!”

Vẻ mặt của nam tử trung niên dần ôn hòa: “Bây giờ hắn ta đang ở đâu?”

Ngoại trừ họ ra, nàng còn từng sợ ai?

Không đúng, nên nói là hai rưỡi chứ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận