Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 643: Lại Bị Lừa!

Nghe Thần Hoàng nói, Diệp Huyền cười khổ nói:

- Biết là biết, không biết là không biết, ta làm sao có thể nói dối a?

Thần Hoàng khẽ gật đầu:

- Cũng phải.

Nói xong, hắn liếc mắt đánh giá Diệp Huyền, cười nói:

- Kỳ thật, ngươi cũng không thích hợp kế thừa truyền thừa của ta.

Diệp Huyền suy nghĩ một chút, sau đó nói:

- Tiền bối, dạng này thế nào, ngày sau nếu ta gặp được người phù hợp, ta có thể truyền lại cho hắn ấn này cùng sở học của ngươi, thế nào?

- Võ học của tiền bối đối với ta mà nói, cũng là có ích lợi không nhỏ, mặc kệ là Kiếm đạo hay võ đạo, cũng có thể tham khảo nhau mà học tập.

Diệp Huyền khẽ gật đầu:

- Cũng thế, người truyền cho ngươi kiếm kỹ, thâm bất khả trắc, truyền thừa cùng với võ học của ta, đối với ngươi mà nói, sợ rằng chỉ có thể coi là một bước quá độ.

- Điều này cũng đúng. Nhớ kỹ, với thực lực của ngươi bây giờ, còn vô phương hoàn toàn chưởng khống nó. Có thể không thôi động, tận lực đừng thôi động!

Diệp Huyền gật đầu.

- Để ta giúp ngươi một tay!

Thần Hoàng khẽ ngẩn người, lập tức hỏi:

- Tốt!

Thần Hoàng suy nghĩ một chút, sau đó cười nói:

- Thật chứ?

Thần Hoàng cười nói:

Thân thể Diệp Huyền run lên kịch liệt, rất nhanh, ở trong đầu hắn xuất hiện vô số núi non sông ngòi...

Diệp Huyền lắc đầu:

Cứ như vậy, ước chừng một lúc lâu sau, Diệp Huyền dần dần bình tĩnh lại, mà hư ảnh Thần Hoàng kia cũng đã biến mất không thấy gì nữa.

Thần Hoàng chậm rãi nâng lên tay phải:

Thanh âm vừa dứt, tay phải của hắn nhẹ nhàng đè ép về phía Diệp Huyền, một cỗ lực lượng cường đại màu vàng lập tức dũng mãnh lao tới phía Diệp Huyền.

- Thần tộc rất đáng gờm sao?

- Một món phàm phẩm mà thôi, trong thần tộc ta, thuộc dạng bảo vật cấp thấp nhất!

- Hiện tại thế nào?

- Xã Tắc Ấn! Ha ha...

Diệp Huyền nói:

Diệp Huyền mở ra lòng bàn tay, một viên màu vàng ấn trống rỗng xuất hiện, nhìn xem này miếng ấn, Diệp Huyền có chút hưng phấn nói:

- Là tộc trưởng không cần nàng, có quan hệ gì với ta... Tại sao nàng phải đánh ta...

Yêu thú trầm mặc một lát, sau đó nói khẽ:

- Là thần tộc các ngươi không cần nàng, trách ai được?

Cách đó không xa, đầu yêu thú kia nhìn thoáng qua Xã Tắc Ấn trong tay Diệp Huyền, trong mắt là vẻ khinh miệt:

Yêu thú căm tức nhìn Diệp Huyền:

- Nếu không phải do nàng...

Nói đến đây, dường như là nghĩ đến chuyện gì, nó không dám nói tiếp nữa.

Diệp Huyền thu hồi Xã Tắc Ấn, hắn đi đến trước mặt yêu thú:

Diệp Huyền lãnh đạm nói:

- Thần tộc ta uy chấn chư thiên, ai dám không phục?

Trên mặt yêu thú, không hề che giấu ngạo khí:

Trong giọng nói, mang theo một tia ủy khuất.

Diệp Huyền hỏi:

- Các ngươi hận nàng sao?

Yêu thú khẽ cúi đầu, sau một lúc lâu, nó lắc đầu:

- Thần tộc đã không còn nữa.

Nói xong, nó thối lui vào trong góc.

Diệp Huyền đột nhiên nói:

- Ngươi vừa mới nói ấn này của ta chỉ là rác rưởi?

Yêu thú quét qua u buồn trước đó, nó nhìn chằm chằm Diệp Huyền mà cười lạnh:

Yêu thú: "..."

- Kiếm này, thần tộc ngươi có sao?

Diệp Huyền lãnh đạm nói:

Thanh âm của yêu thú hơi ngừng, cùng lúc đó, nó liên tục lùi lại, trực tiếp thối lui vào trong góc tường, nó nhìn chằm chằm vào thanh kiếm trước mặt Diệp Huyền, trong mắt tràn đầy vẻ kiêng dè.

Nhưng vào lúc này, một thanh kiếm đột nhiên xuất hiện trước mặt nó.

- Nhân loại, ngươi căn bản chưa từng gặp qua việc đời gì cả, đối với Thần tộc ta càng hoàn toàn không biết gì cả, nếu như ngươi biết được Thần tộc ta mạnh mẽ thế nào, ngươi sẽ phát hiện hành vi của ngươi lúc này là một chuyện ngu xuẩn đến thế nào, ngươi...

Nghe vậy, yêu thú lập tức híp lại hai mắt, trong đôi mắt, hung quang lập lòe:

- Phàm nhân, ngươi muốn đánh chủ ý tinh huyết của ta!

Diệp Huyền cười cười, nói:

- Xem ra ngươi không dám.

Yêu thú nói:

- Nếu đồ vật ngươi lấy ra chỉ là rác rưởi, ngươi lập tức mang theo hai nữ nhân kia rời đi, vĩnh viễn không đặt chân trở lại nơi này.

Diệp Huyền nói:

- Một lời đã định!

Yêu thú cười lạnh:

- Đánh cược, nếu đồ vật ta sắp lấy ra đây, bất kỳ vật gì của thần tộc ngươi cũng không sánh nổi, ngươi phải cho ta một giọt máu tươi của ngươi!

Diệp Huyền cười nói:

Yêu thú không nói gì, thế nhưng trên mặt nó, tràn đầy vẻ mỉa mai.

- Ta có một món đồ tốt, đồ vật này khẳng định là thần tộc ngươi cũng không có.

Diệp Huyền cười nói:

- Thứ đồ chơi này của ngươi chẳng lẽ không phải rác rưởi sao? Có điều, những phàm nhân giống các ngươi đây, lại có thể có vật gì tốt chứ?

Trong lòng Diệp Huyền lại hỏi:

- Giản cô nương, đánh giá chuôi kiếm này một thoáng thôi!

Giản Tự Tại trầm mặc một lát, sau đó nói:

- Đệ nhất phàm nhân, Kiếm đạo đỉnh phong, siêu việt thần linh.

Diệp Huyền ngây ngẩn cả người, sau đó nói khẽ:

- Ta còn tưởng rằng Giản cô nương sẽ gièm pha một phen.

Giản Tự Tại nói:

- Thừa nhận người khác ưu tú, cũng không phải chuyện khó khăn gì. Mặc dù nàng là phàm nhân, thế nhưng, nàng còn cường đại hơn cả thần.

Diệp Huyền trầm giọng nói:

- Vậy ngươi không thể thừa nhận một chút là ta hết sức ưu tú?

Giản Tự Tại nói:

- Lúc ta bằng tuổi ngươi, dùng sức một mình tru diệt hết thảy cường giả tối đỉnh của thần tộc... Thật có lỗi, không phải ta thành tâm muốn đả kích ngươi, chẳng qua là da mặt của ngươi thật sự đã dày đến mức ta không còn cách nào khác.

Diệp Huyền: "..."

Diệp Huyền quyết định sẽ không tiếp tục tán gẫu với Giản Tự Tại này, nữ nhân này, không biết nói chuyện phiếm chút nào! Hắn thu hồi suy nghĩ, nhìn về phía yêu thú trước mặt, giờ phút này, đầu yêu thú này dường như có chút khẩn trương.

Diệp Huyền cười nói:

- Thế nào, thần tộc có kiếm này sao?

Yêu thú nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền:

- Ngươi, tại sao ngươi có thể có thần vật như thế...

Diệp Huyền nghiêm mặt nói:

- Ngươi còn không nhìn ra sao? Ta, chính là thiên tài Kiếm đạo tuyệt thế vạn người không được một, thiên tài giống như ta đây, ta...

- Ngừng ngừng!

Yêu thú đột nhiên căm tức nhìn Diệp Huyền:

- Ngươi có thể nói chuyện cẩn thận hơn không!

Diệp Huyền: "..."

Yêu thú dùng móng vuốt nhỏ chỉ chỉ Diệp Huyền:

- Da mặt ngươi đây, so với lân giáp của Huyền Quy nhất tộc còn muốn dày hơn.

Diệp Huyền mặt không biểu tình:

- Nói đi, thần tộc ngươi có bảo vật cấp bậc này hay không!

Yêu thú trầm mặc một lát, sau đó nói:

- Thần tộc ta đã từng uy chấn chư thiên, chưởng khống mấy ngàn tinh vực...

Diệp Huyền vội vàng nói:

- Ngừng ngừng, không cần kéo những rực rỡ đã từng kia, ngươi mau nói cho ta biết, thần tộc ngươi có thần vật bực này hay không!

Khóe mắt yêu thú hơi nhảy, nó không nói gì.

Diệp Huyền lãnh đạm nói:

- Ngươi đến từ thần tộc cao quý, sẽ không thể không thua nổi chứ a?

Yêu thú đột nhiên giận dữ, nó giơ một trảo điểm lên trên giữa chân mày của bản thân, trong nháy mắt, một giọt tinh huyết bay đến trước mặt Diệp Huyền.

Thấy thế, Diệp Huyền vội vàng thu hồi giọt tinh huyết kia, dường như nghĩ đến chuyện gì, hắn nhìn về phía yêu thú:

- Tinh huyết này của ngươi so sánh với tinh huyết Long tộc thì thế nào?

Yêu thú lạnh lùng nhìn thoáng qua Diệp Huyền, không nói gì.

Diệp Huyền nhún vai, sau đó lui về một bên, trong lòng hỏi:

- Giản cô nương, sau khi ta nuốt máu này, có thể tăng cường thân thể sao?

Giản Tự Tại nói:

- Ngươi thử xem chẳng phải sẽ biết?

Diệp Huyền suy nghĩ một chút, sau đó trực tiếp nuốt xuống giọt tinh huyết kia.

Tinh huyết mới vừa vào bụng, một cỗ lực lượng cường đại lập tức bạo phát ra từ trong cơ thể hắn, trong nháy mắt, hắn cảm thấy ngũ tạng của bản thân giống như bị lửa thiêu, không phải cảm giác, mà thật sự đã bắt đầu cháy rừng rực.

Cách đó không xa, yêu thú nhìn đến trợn mắt hốc mồm.

Bên trong Giới Ngục tháp, Giản Tự Tại thấp giọng thở dài:

- Tiểu tử ngốc này...

Diệp Huyền: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận