Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3731. Ta vô địch, ngươi cứ thoải mái!



Chương 3731. Ta vô địch, ngươi cứ thoải mái!




Ra vẻ kiểu gì?
Diệp Huyền bắt đầu thấy khó.
Lần đầu tiên hắn cảm nhận được sự cô đơn khi vô địch. Cảm giác vô cùng bất lực này là thứ lần đầu tiên hắn thấy! Chẳng trách ngày nào đại ca cũng than vô địch thật cô đơn…
Lúc này, nam tử trung niên ở phía xa xa đột nhiên nói: “Thiếu niên, ta thấy ngươi là một người thông minh, ngươi tự giao đồ của mình ra hay là để chúng ta động thủ?”
Diệp Huyền nhìn đối phương, hắn mỉm cười: “Ta rất lợi hại đó!”
Nam tử trung niên hơi sững sờ, sau đó hắn ta bật cười: “Lợi hại? Lợi hại đến mức nào? Ngươi có đạt Vô cảnh không?”
Diệp Huyền gật đầu, thành thật nói: “Có!”
Vẻ mặt nam tử trung niên khựng lại, ngay sau đó hắn ta híp mắt: “Ngươi thấy ta giống một kẻ ngu lắm hả?”
Diệp Huyền cạn lời!
Đúng là không còn gì để nói!
Mẹ kiếp!
Hiếm lắm mới có dịp lão tử nói thật mà chẳng ai tin!
Lúc này, nam tử trung niên đột nhiên giơ tay lên túm. Thời không xung quanh Diệp Huyền lập tức sụp đổ.
Vô Hồn cảnh!
Sức mạnh to lớn không ngừng đập nát thời không xung quanh Diệp Huyền. Thế nhưng Diệp Huyền lại chẳng bị làm sao cả.
Trông thấy cảnh tượng ấy, đôi đồng tử của nam tử trung niên bèn co lại. Hắn ta vội lùi mấy bước, trong mắt tràn ngập vẻ khó tin: “Sao… sao có thể…?”
Diệp Huyền nghiêm túc nói: “Ta là Vô cảnh thật mà!”
Nam tử trung niên nuốt nước bọt: “Đại… đại lão… ta… đây chỉ là hiểu lầm…”
Giọng nói của hắn ta run rẩy!
Diệp Huyền mỉm cười: “Ta không thấy đây là một hiểu lầm đâu!”
Nam tử trung niên quỳ xuống, hắn ta run rẩy nói: “Đại lão, ta còn mẹ già con thơ…”
Diệp Huyền lắc đầu: “Vô liêm sỉ!”
Nói đoạn, hắn bèn phất tay áo.
Uỳnh!
Mấy người nam tử trung niên bèn bị diệt trừ!
Diệp Huyền liếc nhìn xung quanh, ngay sau đó hắn biến mất.
Không lâu sau, hắn đã tới trước một tòa cổ thành. Tòa thành này không lớn, thế nhưng bầu không khí ở đây lại cổ xưa vô cùng, nhìn cái là biết tòa thành này có lịch sử lâu đời.
Sau khi vào thành, Diệp Huyền liếc nhìn xung quanh. Người trong thành không nhiều, chỉ thỉnh thoảng mới thấy vài người đi đường.
Mà ở đây, đừng nói là Vô cảnh, đến Vô Đạo cảnh cũng chẳng được mấy người!
Trông thấy cảnh tượng ấy, cuối cùng Diệp Huyền cũng thở phào một hơi!
Nếu như sau khi hắn đến đây có quá nhiều Vô cảnh thì hắn cũng chẳng buồn nỗ lực nữa!
Nếu như vậy thật thì nỗ lực còn ý nghĩa gì?
Sau khi nỗ lực hắn vẫn bị đánh, vẫn phải làm đệ đệ, quá vô nghĩa!
Cứ ăn bám có phải tốt hơn không?
Cũng may mà sau khi đến đây, hắn thấy Vô cảnh rất hiếm. Như vậy cũng có nghĩa là hiện giờ hắn có thể tung hoành ngang dọc rồi!
Hắn có thể ra vẻ thoải mái!
Đúng lúc ấy, một luồng khí tức kinh khủng đột nhiên xuất hiện trên bầu trời. Cùng với sự xuất hiện của luồng khí tức này, mọi người trong thành cũng đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn.
Diệp Huyền cũng ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy trên bầu trời có một nữ tử đang chầm chậm bước tới.
Nữ tử này mặc y phục màu tím, tóc dài xõa tung, trong tay phải cầm một thanh kiếm.
Kiếm tu!
Cùng với sự xuất hiện của nữ tử này, người trong thành hô lên: “Là An Liên Vân!”
An Liên Vân!
Hắn ta vừa dứt lời thì mọi người trong thành bèn xôn xao!
An Liên Vân không phải người bình thường, nàng là con gái của An Bắc Thần, mà An Bắc Thần là nhân vật như thế nào chứ?
Hắn ta là đại lão Vô cảnh!
Phải biết rằng ở Dị thế giới có tổng cộng chín cường giả Vô cảnh, mỗi một người trấn giữ một phương, bọn họ đều là đại lão siêu cấp!
An Liên Vân là nhị đại đúng chất luôn!
Trên bầu trời, An Liên Vân nhìn xuống phía dưới. Ngay sau đó, nàng búng ngón tay, một thanh kiếm lao thẳng từ trên trời xuống. Kiếm đi rất nhanh, nháy mắt đã lao vào một căn nhà.
Uỳnh!
Căn nhà đó lập tức bị hủy diệt, mà lúc này một hắc ảnh xông lên. Chỉ trong chớp mắt, trước mặt An Liên Vân xuất hiện một hắc bào nam tử!
Hắc bào nam tử nói: “An cô nương, ngươi cần gì phải đuổi cùng giết tuyệt như vậy?”
Vẻ mặt An Liên Vân lạnh lùng, nàng không nhiều lời mà chỉ giơ kiếm lên chém.
Vụt!
Một đường kiếm quang chém về phía hắc bào nam tử!
Hắc bào nam tử giơ tay lên chắn.
Uỳnh!
Kiếm quang vỡ tan, hắc bào nam tử bị chém bay đi hàng trăm trượng.
Sau khi hắc bào nam tử dừng lại, hắn ta giơ tay túm về phía An Liên Vân.
Uỳnh!
Trên đỉnh đầu An Liên Vân, không gian đột nhiên nứt ra. Ngay sau đó, một bàn tay cực lớn thò ra từ thời không!
Cùng với sự xuất hiện của cự thủ kia, bầu trời trên tòa thành cổ bèn trở nên hư ảo.
Vẻ mặt An Liên Vân lạnh lùng, nàng búng ngón tay, kiếm trong vỏ đột nhiên bay lên!
Vụt!
Một tiếng xoạt vang lên, cự thủ kia bèn bị đánh tan!
An Liên Vân đang định ra tay lần nữa thì lúc này, hắc bào nam tử kia đột nhiên mỉm cười: “An cô nương, nếu như ngươi động thủ với ta ở đây thì người trong thành này đều sẽ phải chết!”
Nghe vậy, An Liên Vân bèn nhíu mày.
Như lời hắc bào nam tử nói, nếu như bọn họ động thủ ở đây thì người trong thành sẽ chết!
Lúc này, An Liên Vân đột nhiên nhìn xuống phía dưới: “Tất cả mọi người rút lui!”
Hết chương 3731.



Bạn cần đăng nhập để bình luận