Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 841: Chết!

Nhạc lão khẽ gật đầu:

- Kiếm tông bây giờ hận ngươi muốn chết, ngươi tốt nhất chớ có quá mức cao điệu, bằng không, bị Mục Phong Trần bắt được, ngươi không có chút cơ hội sống nào đâu!

Mục Phong Trần!

Diệp Huyền gật đầu!

Mặc dù hắn đã đột phá, thế nhưng hắn biết rõ, nếu như đối đầu với cường giả cấp bậc Mục Phong Trần cùng Nhạc lão, hắn không có chút phần thắng nào.

Nhạc lão nhìn về hướng Kiếm tông, nói khẽ:

- Hiện tại xem ra, Kiếm tông làm muốn liều lĩnh nuốt bảo vật kia!

Dạ Lan lạnh lùng nói:

- Bọn họ có thể truyền thừa nhiều năm như vậy, tự nhiên là có lá bài tẩy. Nghe đồn năm đó tổ sư Kiếm tông đã lưu lại một sợi phân thân tại Kiếm tông, sợi phân thân này. . .

Nhạc lão lắc đầu:

- Kiếm tông còn có át chủ bài gì sao?

Diệp Huyền hỏi.

- Kiếm tông không phải bình thường, không thể thể khinh thường!

- Ngoại trừ phân thân tổ sư Kiếm tông và kiếm trận ra, Kiếm tông truyền thừa nhiều năm như vậy, khẳng định còn có một số át chủ bài khác, bằng không, bọn họ cũng không tồn tại nhiều năm như vậy!

- Chỉ sợ bọn họ ăn ít, nuốt không nổi!

- Thực lực không biết, nhưng tuyệt đối sẽ không yếu! Nhân vật như thế đều là tuyệt đại thiên kiêu, cho dù là một sợi phân thân cũng cực mạnh. Trừ việc này ra, trong Kiếm tông còn có một tòa kiếm trận do hắn lưu lại, nghe đồn lực sát thương của kiếm trận cực mạnh, cho dù là cường giả trên Đạo cảnh cũng có thể tuỳ tiện chém giết! Cho dù có thành phần khuếch đại nhưng không yếu.

Diệp Huyền nhìn về phía Nhạc lão:

Nhạc lão lắc đầu:

- Mạnh cỡ nào?

- Vậy chúng ta thì sao?

Nhạc lão gật đầu:

Nhạc lão nhìn thoáng qua Diệp Huyền, cười nói:

Nói xong, hắn hơi dừng lại, lại nói:

Diệp Huyền vội hỏi:

Diệp Huyền nói:

Nhạc lão nói khẽ:

Diệp Huyền hỏi:

Diệp Huyền gật đầu:

Nói đến đây, hắn quay đầu nhìn về phía cuối chân trời:

- Nếu chúng ta không có thực lực, làm sao dám ngấp nghé bảo vật kia?

Diệp Huyền biết, đám người Nhạc lão khẳng định đã kêu viện quân!

Viện quân!

- Bọn họ cũng sắp tới rồi!

- Tiền bối, chúng ta khi nào khởi xướng tiến công Kiếm tông?

- Chờ cái gì?

Nhạc lão nói khẽ:

- Đợi viện quân, chờ giúp đỡ!

- Tạm thời không vội!

- Chờ!

Nhạc lão yên lặng một lát sau, nói:

- Bọn họ đã thu hoạch được chí bảo kia, nếu để cho bọn họ thu phục được chí bảo, khi đó, tình huống sẽ rất bất lợi với chúng ta.

Nhưng mà cũng như người bình thường, với đội hình của bọn họ hiện tại, khẳng định không cách diệt Kiếm tông!

Thu hồi suy nghĩ, Diệp Huyền nói:

- Các vị tiền bối, ta có chút chuyện phải xử lý, nếu có chuyện gì, ta sẽ chủ động liên hệ với các vị!

Nhạc lão nhìn về phía Diệp Huyền:

- Chính ngươi cẩn thận, chớ có để Mục Phong Trần tìm ra ngươi!

Nói đến đây, hắn do dự một chút, sau đó bấm tay điểm một cái, một viên phù lục xuất hiện trước mặt Diệp Huyền.

Diệp Huyền không hiểu:

- Đây là?

Nhạc lão nói:

Nhạc lão đột nhiên nói:

Hai bên vừa hợp tác, lại lợi dụng lẫn nhau!

Mà bây giờ, quan hệ giữa bọn họ và Diệp Huyền là lợi dụng!

Diệp Huyền thiên phú quá cao, chiến lực lại mạnh, loại người này tuyệt đối sẽ không cam tâm thần phục bọn họ. Hơn nữa, món chí bảo kia lúc trước nằm trong tay Diệp Huyền, nếu như bọn họ đạt được, lúc đó, Diệp Huyền khó tránh khỏi không có tâm tư khác!

Dạ Lan hiểu rõ!

Lợi dụng!

Diệp Huyền ôm quyền, sau đó quay người rời đi.

Sau khi Diệp Huyền rời đi, Dạ Lan đột nhiên nói:

- Nhạc lão, ngươi muốn mời chào người này?

Nhạc lão nói khẽ:

- Người này có thiên phú rất tốt, trời sinh tính cao ngạo, hắn sẽ không cam nguyện thần phục người khác. Hơn nữa, cần phòng bị người này!

Dạ Lan vẫn không hiểu:

- Nhạc lão. . .

Nhạc lão nói khẽ:

- Có thể lợi dụng!

- Đi thôi!

Nhạc lão khẽ gật đầu:

Không thể không nói, hắn thật sự cảm thấy ngoài ý muốn!

- Đa tạ!

Diệp Huyền ngây người, sau đó vội vàng nói:

- Đây là không gian phù, nếu ngươi gặp được nguy hiểm, trực tiếp bóp nát phù này, ta sẽ xuất hiện trong nháy mắt.

- Trước khi bọn họ chưa tới, các ngươi chớ có tự tiện hành động!

Nói xong, hắn quay người biến mất không thấy đâu nữa.

. . .

Võ viện.

Diệp Huyền đi vào Võ viện, lặng lẽ tìm kiếm An Lan Tú cùng Liên Vạn Lý cùng Mạc Tà.

Trong sân, bốn người ngồi quanh bàn.

Mạc Tà nhìn về phía Diệp Huyền:

- Diệp huynh, ngươi nói bọn họ muốn ra tay với Kiếm tông?

Diệp Huyền gật đầu:

- Bọn họ bây giờ đang chờ người, người vừa đến, nhất định sẽ khai chiến với Kiếm tông!

Nói đến đây, hắn hơi dừng lại, lại nói:

- Nhưng mà theo ta thấy, dường như Kiếm tông có chỗ ỷ lại, cho nên, chuyện sợ sẽ không đơn giản như vậy!

Mạc Tà gật đầu:

- Võ viện cũng chuẩn bị động thủ với Kiếm tông, nhưng mà, viện trưởng hiện tại cũng có chút lo lắng.

Diệp Huyền gật đầu:

- Lần này tới tìm các ngươi, là hi vọng các ngươi cẩn thận, tiền nhiệm tông chủ Kiếm tông Mục Phong Trần có thực lực mạnh mẽ, các ngươi ngàn vạn lần chớ có liều mạng!

Hắn hiện tại lo lắng nhất chính là sợ Kiếm tông nhằm vào ba người Liên Vạn Lý!

An Lan Tú nhìn về phía Diệp Huyền:

- Ngươi thì sao? Dự định làm gì?

Diệp Huyền trầm giọng nói:

- Diệt Kiếm tông!

Diệt Kiếm tông!

Đây là ý nghĩ của hắn hiện tại, bởi vì chỉ có Kiếm tông Mục Phong Trần cùng với Lý Huyền Phong biết Giới Ngục tháp còn trong tay hắn, bởi vậy, hai người kia tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn!

Hắn không diệt đối phương, đối phương sẽ diệt hắn!

Mạc Tà đột nhiên nói:

- Diệp huynh, nếu có việc cần, cứ thông báo một tiếng.

Diệp Huyền cười nói:

- Nhất định!

Mạc Tà khẽ gật đầu:

- Các ngươi trò chuyện, ta đi tu luyện!

Nói xong, hắn quay người rời đi.

Mạc Tà đi rồi, Liên Vạn Lý đột nhiên nói:

- Ta đi thông báo đám Tiểu Cửu một tiếng!

Nói xong, nàng cũng quay người rời đi.

Nhưng mà, khi nàng đi đến cổng tiểu viện, nàng đột nhiên dừng lại, sau đó quay người nhìn về phía An Lan Tú cùng Diệp Huyền:

- Ta đi, các ngươi sẽ không làm ra chuyện đặc thù gì đó chứ?

Diệp Huyền: . . .

Liên Vạn Lý cười to một tiếng, quay người rời đi.

Diệp Huyền lắc đầu:

- Nữ nhân này. . .

An Lan Tú đột nhiên nói:

- Đi một chút!

Diệp Huyền gật đầu.

Hai người đi về phía hậu sơn Võ viện.

Diệp Huyền cũng không có che giấu bản thân mình.

Hiện tại Võ viện đối địch với Kiếm tông, hắn cũng không tin Kiếm tông sẽ nổi điên tiến vào Võ viện giết hắn!

An Lan Tú đột nhiên nói khẽ:

- Còn nhớ đến Thanh Châu?

Diệp Huyền gật đầu.

Hắn tự nhiên nhớ kỹ!

Không chỉ nhớ kỹ Thanh Châu, còn nhớ rõ Thanh Thành, còn nhớ rõ Diệp gia, còn nhớ rõ Khương quốc, tự nhiên cũng nhớ rõ kia An Lan Tú mặc bộ áo trắng như tuyết!

Lúc kia, An Lan Tú vẫn là An quốc sĩ!

Mà hắn chỉ là thiếu niên mê mang về tương lai!

An Lan Tú vuốt tóc mai, nói khẽ:

- Chúng ta đều đang thay đổi.

Diệp Huyền cười nói:

- Phải nói là đang trưởng thành!

An Lan Tú dừng bước lại, nàng nhìn về phía Diệp Huyền:

- Lúc đó, ta thích ngươi chí tình chí nghĩa, thích khí khái không sợ hãi của ngươi!

Diệp Huyền hỏi:

- Hiện tại thế nào?

An Lan Tú yên lặng.

Diệp Huyền cười nói:

- Là ta thay đổi sao?

An Lan Tú lắc đầu:

- Là thế giới này quá phức tạp.

Thế giới quá phức tạp!

Diệp Huyền lại lắc đầu:

- Cái thế giới này không phức tạp! Phức tạp, là lòng người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận