Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 886: Mời Ngươi Bắt Đầu Biểu Diễn!

Trật Tự thành.

Tại lối rẽ, Diệp Huyền đột nhiên đứng lên, hắn vừa đứng lên, có hai người xuất hiện trước mặt hắn.

Chính là Tần Thiên và lão giả áo bào đen.

Ngoại trừ hai người này ra, chung quanh còn có bảy tên cường giả!

Tất cả đều là Đạo cảnh!

Tần Thiên nhìn Diệp Huyền:

- Ngoài ý muốn không?

Diệp Huyền trầm giọng nói:

Tần Thiên xiết chặt tay phải:

- Nghĩ kỹ.

- Đương nhiên, ngươi cũng có thể lựa chọn chạy trốn, nhưng mà, không gian chung quanh đã bị chúng ta gia cố, ngươi muốn lợi dụng không gian bỏ chạy, trừ khi ngươi có thể dùng sức một mình lực phá tất cả lực lượng của chúng ta!

Diệp Huyền gật đầu:

- Diệp Huyền, ta không muốn nói nhảm với ngươi! Ngươi bây giờ, hai con đường, thứ nhất, giao ra món bảo vật kia! Thứ hai, ngươi một mình đơn đấu với tất cả chúng ta.

Tần Thiên gật đầu, hắn đưa ra thủ thế mời:

- Điều đó không có khả năng! Các ngươi không có khả năng tìm ra ta!

Nói xong, hắn nhìn về phía Tần Thiên:

Nói đến đây, hắn mỉm cười:

Tần Thiên lãm đạm nói:

- Đã nghĩ kỹ?

Trong lòng bàn tay Diệp Huyền đột nhiên xuất hiện một tảng đá, chính là truyền tống thạch, hắn vận chuyển huyền khí, sau một khắc, thân thể hắn trực tiếp biến mất không thấy đâu nữa!

Diệp Huyền im lặng.

Không khí tại nơi này nghiêm trọng chưa từng có!

- Ta lựa chọn thứ ba.

- Mời ngươi bắt đầu biểu diễn!

- Không nên cho hắn bất cứ cơ hội nào! Thời điểm gặp được hắn, chúng ta cùng nhau tiến lên, trực tiếp diệt sát hắn!

Hắn chạy trốn như thế nào?

Diệp Huyền có chắp cánh cũng không thể thoát!

Tần Thiên dõi mắt nhìn chung quanh, sau một khắc, Tần Thiên đột nhiên xuất hiện tại vị trí của Diệp Huyền, lòng bàn tay hắn đè xuống, không gian hoàn hảo không chút tổn hại, nói cách khác, Diệp Huyền cũng không có phá vỡ không gian.

Nói xong, hắn dẫn một đám người rời đi.

Biến mất?

- Tần hộ pháp, có thể bắt lấy Diệp Huyền?

Lý Thiên Sư xuất hiện trước mặt Tần Thiên:

Một lúc sau, Tần Thiên mang theo mọi người đi vào Lượng Đạo tông lần nữa.

Như vậy vấn đề đã xuất hiện.

Nhưng mà, Diệp Huyền lại tát thẳng vào mặt hắn!

Tần Thiên trầm giọng nói:

- Về Lượng Đạo tông!

Lúc này, lão giả áo bào đen đột nhiên nói:

Ban đầu hắn cảm thấy, việc này đã vạn vô nhất thất!

Sắc mặt Tần Thiên khó xem tới cực điểm!

Cường giả chung quanh dồn dập nhìn về phía Tần Thiên, mặc dù bọn họ ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng lại đang phàn nàn: mời người ta biểu diễn? Lần này tốt rồi! Buổi biểu diễn vô cùng đặc sắc!

Sắc mặt Tần Thiên đầy khó coi.

Lý Thiên Sư sầm mặt lại:

- Lại để cho hắn chạy?

Tần Thiên gật đầu:

- Đúng thế. Lý huynh, có thể mời tôn sư ra tay lần nữa?

Lý Thiên Sư cười khổ:

- Tần huynh, ngươi cũng tận mắt nhìn thấy trạng thái sư tôn ta, hắn hiện tại đã bị cắn trả. . . Làm không tốt, sẽ có nguy hiểm tính mạng! Nếu hiện tại xuất thủ lần nữa, hẳn phải chết không nghi ngờ! Hơn nữa, dùng trạng thái của hắn lúc này, cho dù ra tay lần nữa cũng không nhất định tra ra tung tích của Diệp Huyền!

Tần Thiên trầm giọng nói:

- Thật nghiêm trọng như vậy?

- Ngươi muốn nói bọn họ không muốn giúp chúng ta?

Tần Thiên lãm đạm nói:

- Tần hộ pháp, ta cảm thấy Lý Thiên Sư có chút vấn đề!

Sau khi đám người Tần Thiên rời khỏi Lượng Đạo tông, trên đường về, lão giả áo bào đen đột nhiên nói:

. . .

Vừa nghĩ tới đó, Lý Thiên Sư cau mày thật sâu.

- Bao lâu nữa Mạc tông chủ sẽ tốt lên?

Lý Thiên Sư suy nghĩ một chút, sau đó nói:

- Hai tháng!

Tần Thiên gật đầu:

- Hai tháng sau, chúng ta tới tìm Mạc tông chủ!

Nói xong, hắn mang theo mọi người quay người rời đi.

Nhìn thấy đám người Tần Thiên rời đi, nội tâm Lý Thiên Sư thả lỏng!

Nếu như Trật Tự minh dùng sức mạnh, Lượng Đạo tông khẳng định đánh không lại!

Nhưng mà, hai tháng sau. . . .

Tần Thiên trầm giọng nói:

- Tần huynh, không phải sư tôn không xuất thủ tương trợ, thật sự là hiện tại đã bất lực!

Lý Thiên Sư lại nói:

Tần Thiên nhìn Lý Thiên Sư, gương mặt co quắp vài lần.

- Tần huynh, ngươi xem! Đây chính là tinh huyết! Ngươi không biết trận pháp kia lợi hại thế nào đâu! Ngươi hẳn cũng biết, nhìn trộm thiên cơ, sẽ bị Thiên Đạo nhằm vào! Ai, chúng ta cũng không dễ dàng gì!

Lý Thiên Sư chỉ vào vũng máu trên mặt đất:

Lão giả áo bào đen gật đầu:

- Có cảm giác như vậy!

Tần Thiên nói khẽ:

- Lý do? Bọn họ có lý do gì giúp Diệp Huyền?

Lão giả áo bào đen yên lặng.

Tần Thiên trầm giọng nói:

- Trật Tự minh chúng ta hiện tại đang thời khắc dùng người, Lượng Đạo tông này, chúng ta cũng cần tận lực lôi kéo, mà không phải đắc tội, để bọn họ đi đầu quân Đường tộc!

Lão giả áo bào đen gật đầu:

- Hiểu rõ!

Tần Thiên nói:

- Hai tháng sau chúng ta lại đến! Đến lúc đó, hắn sẽ không có lấy cớ gì khác. Bảo người của chúng ta ra ngoài tìm Diệp Huyền, ta muốn trở về một chuyến, còn nữa, lúc nào cũng phải nhìn chằm chằm người của Đường gia, món bảo vật kia có khả năng nằm trong tay Diệp Huyền, nhưng tuyệt đối không thể rơi vào tay Đường gia!

Nói xong, hắn bước nhanh biến mất cuối chân trời.

Đám người lão giả áo bào đen cũng biến mất!

. . .

Vài chục dặm bên phải ngoài Trật Tự thành, nơi đây có một ngọn núi nhỏ, trên núi nhỏ có một đầm nước.

Bởi vì núi nhỏ là một ngọn núi lửa, bởi vậy, nhiệt độ đầm nước này rất cao, giống như một nồi nước sôi.

Chung quanh đầm nước có một màn ánh sáng vô hình, toàn bộ màn sáng bao phủ đầm nước, chung quanh màn sáng có năng lượng kỳ dị đang lóe lên, rõ ràng, đây là một tòa trận pháp.

Trung ương đầm nước, một nữ tử đang ngồi xếp bằng.

Nữ tử tóc dài như thác nước, mày như kiếm, khóe miệng có một nốt ruồi nhỏ, rất là xinh đẹp.

Nước trong đầm đang sôi trào, thế nhưng thân thể nữ tử này lại không có vấn đề gì.

Dưới lòng đất, một ít năng lượng thần bí không ngừng tụ tập về phía nữ tử, thân thể nữ tử đang điên cuồng hấp thu những năng lượng này, thân thể của nàng dần dần rung động, nàng hơi cau mày.

Rõ ràng, đã đến thời khắc mấu chốt.

Đúng lúc này, một bóng người rơi xuống trước mặt nữ tử.

Phù phù!

Bọt nước văng khắp nơi!

- Phốc!

Nữ tử phun ra một ngụm tinh huyết, nàng mở hai mắt ra, ở trước mặt hắn, một tên nam tử đang đứng đó.

Nam tử khoảng hai mươi tuổi, hắn mặc trường bào màu lam, bên hông còn mang theo một vỏ kiếm.

Nam tử chính là Diệp Huyền!

Hắn vừa thôi động truyền tống thạch, sau đó cảm giác trời đất quay cuồng, loại cảm giác này vô cùng không thoải mái!

Muốn ói!

Lúc này, Diệp Huyền nhìn về phía trước, sau khi nhìn thấy nữ tử, hắn giật mình một lúc.

Thật đẹp!

Đây là cảm giác đầu tiên của Diệp Huyền!

Đương nhiên, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là nữ tử đang khỏa thân. . . .

Thời khắc này Diệp Huyền không thể không cảm thán, đúng là quá đẹp ! Nhưng mà, sau đó hắn quay người và nhắm mắt lại.

Làm người cũng không thể hạ lưu! Diệp Huyền hắn không giậu đổ bìm leo!

Đương nhiên, hắn phải cân nhắc vấn đề làm thế nào giải trừ hiểu lầm hiện tại!

Diệp Huyền nghiêm túc nói:

- Cô nương, ta nói đây là hiểu lầm, ngươi tin không?

Nữ tử nhìn Diệp Huyền, không nói gì, cũng không có hành động.

Trong cơ thể nàng, một cỗ khí lưu đang nhiễu loạn.

Diệp Huyền lại nói:

- Cô nương, ngươi nhanh chóng mặc quần áo vào đi! Ngươi yên tâm, ta đã nhắm mắt lại, không nhìn thấy cái gì, thật, ta không nhìn thấy cái gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận