Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1182: Công bằng luận võ

Diệp Huyền nhìn tử sam nữ tử: “Tiền bối, đây là…?”

Tử sam nữ tử nói: “Tí nữa ngươi sẽ biết ngay thôi!”

Diệp Huyền liếc mắt nhìn khắp xung quanh, bốn bề yên ắng.

Lão giả vừa rồi cũng không hề rời đi, hắn ta đi theo sau tử sam nữ tử.

Rất nhanh sau đó, ba người vào trong trung tâm thành. Trước mặt bọn họ có hai vòng tròn ánh sáng, một cái màu đỏ một cái màu đen.

Tử sam nữ tử nhìn Diệp Huyền: “Chọn một cái đi!”

Diệp Huyền hỏi: “Để làm gì?”

Tử sam nữ tử: “Cứ chọn một cái đi!”

Diệp Huyền tái mặt: “Giờ cho ta ra ngoài được không…”

Lão giả vội gật đầu: “Mời các hạ!”

Diệp Huyền trầm ngâm trong chốc lát rồi bước vào. Vòng tròn ánh sáng kia chấn động một lát, thân hình của Diệp Huyền trở nên mơ hồ.

Tử sam nữ tử quay người nhìn lão giả: “Đi gặp chủ nhân nhà các ngươi!”

Diệp Huyền nhìn tử sam nữ tử rồi nói: “Tiền bối… đừng bảo sẽ có chuyện gì đó không hay xảy ra đấy nhé?”

Không biết đã bao lâu trôi qua, Diệp Huyền đột nhiên xuất hiện trước một thôn trang.

Diệp Huyền do dự một lát rồi chọn vòng tròn ánh sáng màu đỏ.

Tử sam nữ tử quay người rồi biến mất.

Tử sam nữ tử mỉm cười: “Ngươi chỉ có một cơ hội này thôi, ngươi có vào không thì bảo?”

Tử sam nữ tử gật đầu: “Vào đi!”

Hắn còn chưa kịp nói hết thì người đã biến mất.

Diệp Huyền liếc mắt nhìn xung quanh, mặt hắn bỗng nhiên tái mét!

Tử sam nữ tử nói với hắn: “Sống sót ra ngoài nhé!”

Bởi vì lúc này, hắn bỗng nhận ra mình không thể sử dụng thần thức. Không chỉ có vậy, hắn còn cảm giác huyền khí bên trong cơ thể mình đang dần biến mất, đến Giới Ngục tháp hắn cũng không cảm nhận được!



Lúc này đang là đêm khuya, bầu trời không trăng, đen kịt.

Một người bình thường không thể bình thường hơn!

Thấy vậy, sắc mặt Diệp Huyền lại càng tái hơn!

Đúng lúc ấy, hắn bỗng ngẩng đầu. Ở đầu thôn có một nữ tử đang bước tới. Nữ tử ấy mặc y phục màu đen, tóc buộc đuôi ngựa, hai mắt sắc như dao.

Diệp Huyền sững sờ.

Diệp Huyền nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Để ta tự giới thiệu, ta là Diệp Huyền, tu kiếm từ năm ba tuổi, năm mười tuổi đạt tới Kiếm tiên, mười sáu tuổi từng là người không có đối thủ ở Huyền Hoàng Đại Thế Giới… Hiện giờ ta có thể đối đầu được với một người ở Địa Tiên cảnh… Không biết phải xưng hô với cô nương như thế nào?”

Chuyện gì thế này?

Diệp Huyền vội vàng đuổi theo: “Cô nương, nơi này là…”

Diệp Huyền đen mặt, hắn đang định nói gì đó thì nữ tử kia bỗng quay người rời đi.

Nữ tử kia quan sát Diệp Huyền một hồi rồi nói: “Trông ngươi giống một tên ngốc!”

Hắn mở lòng bàn tay ra triệu hồi Thiên Tru kiếm. Tuy nhiên, Thiên Tru kiếm cũng chẳng phản hồi gì cả!

Diệp Huyền nhận ra trên mặt và trên cánh tay nữ tử này đều có vết sẹo, nhất là trên mặt nàng, trong đó có một vết sẹo vắt ngang qua nửa gương mặt trông vô cùng đáng sợ!

Tay trái nữ tử nắm một cây chùy thủ khá bình thường.

Lúc này, nàng đang nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt không có một chút thiện chí nào cả.

Hiện giờ hắn đã biến thành một người bình thường!

Diệp Huyền chau chặt mày, hắn đang không hiểu ý đồ của nàng.

Tử sam nữ tử bảo hắn tới đây làm gì không biết?

Hắn chẳng có thứ gì cả, huyền khí thì không thể thi triển… Giới Ngục tháp cũng chẳng thể liên lạc…

Hắn còn chưa nói hết câu, nữ tử kia đã quay phắt người lại. Giây tiếp theo, cây chùy thủ của nàng đã nhắm thẳng vào cổ của Diệp Huyền.

Diệp Huyền tái mặt, hắn giậm chân phải nhảy lên, lùi ra phía sau mấy trượng. Cây chùy thủ kia sượt qua cổ hắn.

Sau khi dừng lại, vẻ mặt hắn bắt đầu trở nên nghiêm trọng. Đòn tấn công ban nãy của nữ tử kia nhanh quá!

Quan trọng là đối phương không hề sử dụng huyền khí, chỉ là tốc độ đơn thuần, hơn nữa góc độ cũng chuẩn…

Nữ nhân này hoàn mĩ cả về tốc độ, sức mạnh lẫn góc độ!

Từ lúc lên đến Chân cảnh, lúc nào Diệp Huyền cũng phân tích bản chất của mọi điều!

Nữ tử kia liếc nhìn hắn, nàng chẳng nói chẳng rằng, quay người rời đi.

Diệp Huyền bỗng nhiên nói: “Cô nương, nói chuyện được không?”

Nữ tử vẫn không lên tiếng, Diệp Huyền lại đuổi theo nàng.

Nữ tử kia dừng bước, nàng nhìn chằm chằm Diệp Huyền: “Ngươi là quỷ hả?”

Diệp Huyền liếc mắt nhìn xung quanh, hắn chẳng trông thấy ai khác. Thế là hắn lại đi theo: “Cô nương, chúng ta nói chuyện đi!”

Nữ tử lạnh lùng nhìn hắn: “Đừng có đi theo ta!”

Diệp Huyền vội vàng đuổi theo sau: “Công bằng luận võ gì cơ?”

Nữ tử liếc nhìn hắn rồi lại quay người rời đi.

Diệp Huyền chau mày: “Công bằng luận võ?”

Nữ tử đột nhiên quay người, nàng nhìn Diệp Huyền bằng ánh mắt lạnh lùng: “Ngươi có thấy phiền không? Ta thân quen với ngươi lắm hả?”

Nói đoạn, nàng lại quay người rời đi.

Diệp Huyền tiếp tục đuổi theo. Nữ tử quay lại, Diệp Huyền dừng bước, nàng lạnh lùng nhìn hắn: “Rốt cuộc ngươi muốn gì?”

Nàng nhận ra rồi, với thực lực của nàng, dù không giết được Diệp Huyền thì cũng có thể khiến hắn mất đi nửa cái mạng!

Rất rõ ràng, nàng không muốn cả hai đều bại trận trong thương tích!

Diệp Huyền mỉm cười: “Cô nương, đây là lần đầu tiên tại hạ đến đây, không biết đây là nơi nào, mong cô nương giải đáp thắc mắc!”

Nữ tử nhìn Diệp Huyền: “Ngươi không biết nơi này là nơi nào?”

Diệp Huyền gật đầu: “Ta không biết!”

Nữ tử nói: “Công bằng luận võ!”

Diệp Huyền vội vã theo sau: “Cô nương, nói chuyện đi…”

Ở phía xa, nữ tử kia chẳng nói gì và tiếp tục quay người rời đi.

Hắn liếc mắt nhìn đường chân trời, rốt cuộc sức mạnh gì đã khiến hắn trở thành một người bình thường thế này?

Sao có thể!

Diệp Huyền ổn định lại thân thể xong, sắc mặt hắn khó coi vô cùng, bởi vì hắn phát hiện cơ thể hắn là cơ thể bình thường.

Đúng lúc đó, nữ tử bỗng dừng bước. Giây tiếp theo, một tia sáng lạnh lẽo xoẹt qua, Diệp Huyền nghiêng người tránh, tia sáng kia sượt qua mi gian của hắn. Hắn cảm giác phần bụng của mình đau đớn, cả người lùi về phía sau rất xa!

Diệp Huyền: “…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận