Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1772: Kiếm Tông

Nhậm Bình Sinh không né tránh mà đánh một chưởng vào bụng của Diệp Huyền. Tốc độ của hắn ta còn nhanh hơn cả đối phương, một chưởng nữa được đánh lên đầu của Diệp Huyền. Diệp Huyền lại bay ngược về phía sau. Có điều, trong lúc ấy hắn đã kịp chém lên đầu Nhậm Bình Sinh.

Vụt!

âm thanh sắc nhọn vang lên.

Trên đầu của Nhậm Bình Sinh xuất hiện một vết chém do kiếm. Nhục thân của hắn ta không mạnh bằng Diệp Huyền, hơn nữa kiếm của Diệp Huyền còn là Thiên Tru Kiếm phiên bản đã tăng cường sức mạnh!

Tuy nhiên, Diệp Huyền vừa ăn một đòn của hắn ta nhưng lại chẳng bị gì cả!

Nhậm Bình Sinh lau máu trên trán, sau đó nhìn về phía Diệp Huyền. Hắn ta đang định ra tay tiếp thì đúng lúc ấy, phía xa xa bỗng truyền đến tiếng kiếm bay vun vút. Hắn ta quay đầu nhìn, đúng lúc trông thấy Mạc Hư Tử bị Cổ lão chém. Lúc này, trên người Mạc Hư Tử đầy vết thương, mà Mạc Hư Tử còn đỡ, bởi trông Vô Hy còn thảm bại hơn cả hắn ta. Thiên Ma Pháp Thân của hắn ta đã bị chém vụn, không chỉ có vậy, Vô Hy còn mất một cánh tay.

Lúc này, hai người bọn họ làm sao ngăn được Cổ Lão nữa!

Cổ lão quay đầu nhìn Nhậm Bình Sinh, ánh mắt hắn ta lạnh lùng vô cùng. Bao kiếm sau lưng hắn ta lại rục rịch, một thanh kiếm đột nhiên bay vụt lên.

Cổ lão rút kiếm chém.

Ầm ầm!

Cổ lão đang định ra tay tiếp thì Nhậm Bình Sinh bỗng ngẩng đầu: “Còn không chịu ra tay đi?”

Tiếng kiếm minh vang vọng đất trời!

Rầm!

Diệp Huyền nhìn nam tử ấy mà chau mày, ai nữa đây?

Vút!

Cùng với một tiếng nổ vang lên, Cổ lão và tàn ảnh kia đồng loạt lùi về phía sau.

Kiếm quang biến thành hư vô dưới sự thiêu đốt của ngọn lửa!

Một đường kiếm quang bay thẳng đến chỗ Nhậm Bình Sinh. Sắc mặt Nhậm Bình Sinh lập tức thay đổi, hắn ta phất tay phải, một ngọn lửa trực tiếp bao trọn lấy kiếm quang.

Uỳnh!

Thiên Hoa Thánh Quân liếc nhìn Tiểu Đạo, ánh mắt tràn ngập sát ý, thế nhưng hắn ta lại không dám để lộ ra. Bởi lẽ mọi người ai cũng phải kiêng dè Tiểu Đạo!

Ngay sau đó, trên bầu trời bỗng xuất hiện một khe nứt, tiếp đó, một luồng khí tức âm u lập tức tràn xuống. Rất nhanh sau đó, một tàn ảnh đã xuất hiện ngay trên đỉnh đầu Cổ lão.

Diệp Huyền bỗng mỉm cười: “Nếu như ta đoán không nhầm thì Thiên Ma tộc cũng là loại lão quái vật này, đúng không?”

Khi tàn ảnh kia dừng lại, mọi người mới trông thấy diện mạo thật sự của hắn ta. Là một nam tử, toàn thân hắn ta mờ ảo, xung quanh người là những luồng hắc khí kì dị.

Hình như nhớ tới điều gì đó, hắn bèn quay đầu nhìn Tiểu Đạo phía không xa. Tiểu Đạo mỉm cười: “Hắn ta tên là Thiên Hoa Thánh Quân, là cường giả của Thiên Đạo tinh vực, cùng một thời đại với Lâm Lang, và cũng là một trong những người sáng lập ra Hộ Đạo giả. Năm ấy có ba người sáng lập Hộ Đạo giả, à không, nói một cách nghiêm khắc thì hai người còn lại là tùy tùng của Lâm Lang.”

Uỳnh!

Hắn ta không nghĩ nhiều nữa mà ngẩng đầu nhìn trời cao, đoạn chầm chậm nhắm hai mắt lại: “Xin mời lão tổ!”

Tiểu Đạo mỉm cười: “Ta không tham gia vào chuyện của các ngươi đâu, chỉ đứng hóng thôi!”

Đúng lúc ấy, Nhậm Bình Sinh đột nhiên nhìn về phía Vô Hy, hắn ta quát: “Vô Hy, ngươi còn che giấu thực lực nữa sao? Diệp Huyền mà không chết thì chúng ta xong đời đấy!”

Thiên Hoa Thánh Quân nói: “Không cần nhiều lời nữa! Ngươi lên hay là ta lên?”

Tiểu Đạo mỉm cười: “Đoán đúng rồi!”

Nói đoạn, tất cả các cường giả trên không trung đều xông đến.

Thiên Hoa thánh Quân nghĩ ngợi một lát rồi gật đầu: “Được!”

Vô Đạo Ma Đế nhìn Diệp Huyền: “Người này không đơn giản đâu, cả hai chúng ta đều không được lơ là! Chúng ta cùng nhau ra tay, đừng để cho hắn bất cứ cơ hội nào!”

Vô Hy liếc nhìn Diệp Huyền, sắc mặt khó coi đến cực điểm. Hắn ta không ngờ Thiên Ma tộc và Hộ Đạo giả đã liên thủ rồi mà vẫn không thể giết chết Diệp Huyền!

Vô Đạo Ma Đế trầm mặc một lát rồi khẽ gật đầu, không đám nhiều lời.

Khi hắn ta còn là một thiếu niên đã biết Tiểu Đạo thâm sâu khó lường, giờ thì nàng vẫn như vậy.

Vô Đạo Ma Đế thu hồi tâm tư, sau đó quay đầu nhìn Thiên Hoa Thánh Quân: “Không ngờ chúng ta lại liên thủ.”

Dứt lời, Vô Hy bèn siết chặt một lá phù lục.

Vô Đạo Ma Đế liếc nhìn Tiểu Đạo: “Tiểu Đạo cô nương vẫn giữ phong độ nhỉ!”

Diệp Huyền nghiêm mặt, quay đầu nhìn Tiểu Đạo. Tiểu Đạo mỉm cười: “Vô Đạo Ma Đế, lão tổ đời thứ hai của Thiên Ma tộc, rất mạnh đó nha!”

Không gian trên đầu hắn ta lập tức nứt ra. Rất nhanh sau đó, một luồng khí tức cực lớn xuất hiện, cùng với đó là một bạch phát lão giả choàng hắc bào. Khi lão giả ấy bước ra, cả đất trời dường như trở nên mờ ảo.

Diệp Huyền ở phía dưới không khỏi híp mắt lại, chơi lớn quá ha!

Đúng lúc đó, Cổ lão bỗng xuất hiện ngay trước mặt Diệp Huyền. Hắn ta nhìn đám cường giả trên trời, cười lạnh lùng: “Bắt nạt Kiếm Tông ta không có ai sao?”

Dứt lời, hắn ta bèn xòe tay, một tấm lệnh bài bay lên trời. Ngay sau đó, lệnh bài trực tiếp biến mất.

Tại một tinh vực không biết tên nào đó, vô số đường kiếm quang bỗng nhiên xuyên qua không gian…

Ở phía không xa, Tiểu Đạo khẽ nói: “Đệ nhất thế lực ở Ngũ Duy… mà lại hiện thân bằng cách này sao?”

Cổ lão đã gọi thêm người!

Không thể không nói, Diệp Huyền thấy hơi hoang mang, bởi lẽ hắn không biết Cổ lão sẽ gọi người.

Gọi ai giờ?

Tuyết tỷ hả?

Diệp Huyền lắc đầu, thấy không có khả năng này lắm.

Bởi lẽ Tuyết tỷ đã rời đi rồi!

Hắn biết, nàng đã thực sự rời đi.

Nếu không phải Tuyết tỷ thì chỉ có thể là gọi người của Kiếm Tông thôi!

Kiếm Tông!

Thế lực thần bí này cuối cùng cũng xuất hiện rồi sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận