Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 452: Sao Ta Có Thể Không Ra?

Diệp Huyền không hiểu:

- Vì sao?

Việt Kỳ nhìn hắn:

- Giờ ngươi đi, thế nhân sẽ cho là Thương Kiếm tông ta sợ Hộ Giới minh! Đối với Thương Kiếm tông mà nó, chuyện này còn nghiêm trọng hơn việc diệt tông! Coi như muốn đi, cũng không thể đi trong lúc này, hơn nữa, ngươi thân là đệ tử Thương Kiếm tông, nên ở lại cùng tông môn đối mặt với hết thảy!

Diệp Huyền cười khổ:

- Nếu ta không rời đi, Hộ Giới minh sẽ không từ bỏ ý đồ!

Việt Kỳ tới trước mặt Diệp Huyền, vỗ nhẹ vai hắn:

- Có ngươi hay không, trận này cũng phải đánh! Ngươi chỉ là một cơ hội, một thời cơ khai chiến thôi.

Khẳng định có nguyên nhân khác!

Diệp Huyền quay người ra hậu sơn, việc cấp bách hiện tại là tu luyện, tăng cường thực lực bản thân.

Trừ phi Diệp Huyền hắn đã đạt tới Kiếm tiên, yêu nghiệt tới mức Thương Kiếm tông có thể hy sinh hết thảy để bảo vệ!

Tu luyện!

Ngay từ đầu, hắn nghĩ Hộ Giới minh nhằm vào hắn, điều này nhất định không sai, nhưng sai là Thương Kiếm tông… Thương Kiếm tông cũng đã sớm chuẩn bị động thủ.

Kiếm tiên!

Nói xong, nàng trở lại nội điện.

Hiện hắn đã đạt tới Vạn Pháp cảnh chân chính, hoàn toàn có thể đột phá tới Ngự Pháp cảnh!

Bởi hắn hết sức vững tin, Thương Kiếm tông sẽ tuyệt không một mình hắn mà khai chiến với Hộ Giới minh.

Diệp Huyền yên lặng.

Một hồi sau, Diệp Huyền lắc đầu, không nghĩ tới chuyện này nữa, nếu Thương Kiếm tông muốn hắn ở lại, vậy hắn ở lại thôi!

Diệp Huyền tới hậu sơn, sau đó xếp bằng dưới đất, tay phải mở ra, một thanh kiếm lặng yên xuất hiện, thế nhưng rất nhanh lại biến mất, Thuấn Không Nhất Kiếm, bốn phía, không ngừng xuất hiện vô số thanh kiếm, vô cùng quỷ dị!

Mà Thương Kiếm tông để hắn ở lại, mục đích thực chỉ bởi không muốn người ngoài nghĩ Thương Kiếm tông sợ Hộ Giới minh?

Thuấn Không Nhất Kiếm!

Hơn nữa, Kiếm đạo, nếu có cơ hội cũng có thể tăng lên!

Đạt tới Kiếm tiên, chẳng khác nào đạt tới cảnh giới hoàn toàn khác! Khi đó, hắn có thể đối kháng với Lục tôn chủ kia!

Những người này, đều không phải người Thương Kiếm tông!

Chiều ngày thứ hai, trước cửa Thương Kiếm tông lại xuất hiện mười cỗ quan tài, trong quan tài, vẫn là thi thể đệ tử Thương Kiếm tông.

Bất kể là nguyên nhân thế nào, mọi người chỉ biết, chuyện này càng lúc càng không đơn giản.

Tu luyện!

Thiếu niên nhìn qua thi thể cùng quan tài trên đất, sau đó ngẩng đầu nhìn lên đỉnh:

Thuấn Không Nhất Kiếm của hắn, hiện có thể nháy mắt phát ra trăm kiếm! Hơn nữa, đều xuất quỷ nhập thần!

Lời vừa ra, toàn bộ Thương Kiếm tông vì đó mà sôi trào.

Tùy tiện tới!

- Thế hệ trẻ Thương Kiếm tông, tùy tiện tới!

Điên cuồng tu luyện!

Sau năm ngày, dưới chân núi Thương Kiếm tông đã chất ba mươi bộ quan tài, thế nhưng, trước quan ta, là mấy chục bộ thi thể.

Hai bên âm thầm phân cao thấp!

Một ngày này, một thiếu niên đột nhiên tới chân núi Thương Kiếm tông, thiếu niên mặt bố y, tóc dài xõa vai, chân đi giày vải.

Thế nhưng, trước mười cỗ quan tài, còn có mười bộ thi thể, hai ba trong số đó, còn đạt tới Ngự Pháp cảnh!

Hộ Giới minh khai chiến với Thương Kiếm tông?

Khi biết là người Hộ Giới minh, cả Trung Thổ Thần Châu lập tức sôi trào.

Người của Hộ Giới minh!

Rất nhanh, vô số Kiếm tu dồn dập từ trên núi xuống, thế nhưng, một thanh âm đột nhiên từ trên đỉnh núi vang lên:

- Lui ra!

Thanh âm này vừa dứt, một thanh kiếm bay tới, sau đó vững vàng đáp trước mặt thiếu niên mặc bố y.

Thiếu niên này mặc một bộ vân vào, trong tay cầm kiếm có vỏ.

- Là Nam Cung sư huynh!

Có người kinh hô!

Trong thế trẻ Thương Kiếm tông, có hai người kinh diễm nhất, một là Thương Càng, hai là Nam Cung Ngạn!

Thế nhân xưng, Thương Sơn nhị kiếm!

Nam Cung Ngạn nhìn qua thiếu niên mặc bố y:

Thương hoàng!

Trong ánh mắt vô số người, hư kiếm của Nam Cung Ngạn lập tức vỡ tan, mà bản thân hắn cũng trực tiếp bay ngược ra ngoài.

Oanh!

Mà lúc này, nam tử mặc bố y cũng xuất thương, thương như sấm sét, ngang qua thiên địa!

Thiên giai kiếm kỹ!

Nam Cung Ngạn thầm ngưng trọng, hai tay bóp kiếm quyết, một thanh hư kiếm xuất hiện trên đỉnh đầu, sau một khắc, hai tay đột nhiên chém về trước, hư kiếm lập tức chém xuống!

Kiếm quang lập tức bị oanh tán, mà bản thân Nam Cung Ngạn, cũng lui sau trăm trượng!

Nam Cung Ngạn vừa lui lại, trường kiếm trong tay đã kề sát mi tâm, tay trái điểm ngang mũi kiếm, chớp mắt yên lặng, đột nhiên lại điểm thẳng tới nam tử mặc bố y, kiếm trong tay bắn ra như chớp.

Kiếm rất nhanh, nhanh tới mức chỉ nhìn thấy một sợi hư tuyến!

Đối diện Nam Cung Ngạn, nam tử mặc bố y không chút biểu tình, đột nhiên, trường thương trong tay đập tới, từ trong trường thương, lại hiện một tiếng thú nộ.

Oanh!

Một đập này, mạnh mẽ đập ngưng phi kiếm của Nam Cung Ngạn, tay phải nam tử mặc bố y đột nhiên xoay tròn.

Oanh!

Phi kiếm của Nam Cung Ngạn lập tức bị đánh bay, cùng lúc đó, nam tử mặc bố y cầm thương như hóa báo săn, vọt thẳng tới Nam Cung Ngạn.

Thế như lôi đình!

Oanh!

Nam Cung Ngạn không chút biểu tình, tay phải khẽ động, chốc lát từng đạo kiếm quang xuất hiện, kiếm quang lập tức bao phủ trường thương, mà lúc này, một hư ảnh dị thú dữ tợn đột nhiên từ trong trường thương của nam tử mặc bố y xuất hiện, một tiếng thú gầm vang vọng Thương Kiếm sơn!

Thanh âm vừa dứt, trường thương đã hiện trong tay, sau đó lập tức đâm tới, trường thương như giao long xuất hải, đâm thẳng tới Nam Cung Ngạn.

- Ngươi không chết, thì là ta chết, không cần biết tính danh?

Thiếu niên mặc bố y lãnh đạm nói:

- Ngươi là ai?

Đám người xung quanh kinh ngạc tới ngây người!

Nam tử mặc bố y này, lại là một vị Thương hoàng!?

Một kích đánh bay Nam Cung Ngạn, nam tử mặc bố y cũng không tiếp tục, mà cầm trường thương ném thẳng tới Nam Cung Ngạn!

Xùy!

Trường thương bay ra như chớp, trực chỉ Nam Cung Ngạn!

Ánh mắt Nam Cung Ngạn co lại, hai tay tương hợp, một thanh kiếm yên lặng ngưng tụ, sau một khắc, hay tay hợp kiếm chém ra:

- Phá!

Phá!

Thanh âm vừa hạ, hư kiếm trong tay tàn nhẫn chém xuống.

Oanh!

Một tiếng nổ lớn kinh thiên hiện lên, ngay sau đó, một cỗ lực lượng đột nhiên bộc phát trước mặt Nam Cung Ngạn, nháy mắt, toàn thân Nam Cung Ngạn bay ra hơn chục trượng, ngay khi muốn rơi xuống đất, một cánh tay nào đó đã kéo hắn lại.

Mọi người cùng nhìn về phía chủ nhân cánh tay kia!

Diệp Huyền!

Người này chính là Diệp Huyền!

Vừa thấy Diệp Huyền, đám người lập tức ngây người.

Lại là hắn!

Đối với Diệp Huyền, bọn hắn cũng không xa lạ gì, bởi mới đây không lâu, Diệp Huyền đã tự tay chém giết một kẻ tới khiêu chiến Thương Kiếm tông!

Nam Cung Ngạn nhìn qua Diệp Huyền:

- An Diệp?

Diệp Huyền khẽ gật đầu, sau đó đút cho Nam Cung Ngạn một viên Tử Nguyên đan

- Ta tới!

Nam Cung Ngạn khẽ gật đầu:

- Người này, rất mạnh, cẩn thận!

Diệp Huyền gật nhẹ, sau đó đi tới trước mặt nam tử mặc bố y!

Nam tử mặc bố y nhìn qua Diệp Huyền, tay phải khẽ vẫy, trường thương bay trở lại trong tay:

- Ta còn tưởng ngươi không ra!

Diệp Huyền cười nói:

- Mục tiêu của các ngươi là ta, sao ta có thể không ra?
Bạn cần đăng nhập để bình luận