Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 443: Kiếm Tiên Chiến Đấu

Diệp Huyền cười hắc hắc, hai mươi hai cỗ hủ thi này, chí ít đều đạt tới Vạn Pháp cảnh, hơn nữa thân thể đặc thù, linh khí bình thường khó làm tổn thương! Nếu không chế bọn nó, lại thêm bồi dưỡng một chút, đạt tới Ngự Pháp cảnh, như vậy cũng là trợ giúp không nhỏ!

Đôi lúc, đánh nhau phải dựa vào nhiều người!

Trừ đó ra, việc này cũng cảnh tỉnh hắn.

Hộ Giới minh còn chưa quên hắn! Đối phương còn đang tìm hắn, không chỉ đang tìm, mà còn tìm người giả mạo hắn, bại hoại thanh danh của hắn, kết thù cho hắn!

Hộ Giới minh!

Diệp Huyền cười lạnh, giữa hắn và Hộ Giới minh, đã thành thế không chết không thôi!

Có điều hiện tại, giữa hắn cùng Hộ Giới minh còn có chênh lệch rất lớn, tạm thời không thể dùng sức mạnh!

Không nghĩ nhiều, Diệp Huyền bắt đầu giải quyết hậu quả, bởi cường giả Thương Kiếm tông đã sắp tới.

- Đều đã chết?

- Ngươi làm?

- Bái kiến nhị bị trưởng lão!

Lão giả hỏi:

Qua chừng nửa khắc đồng hồ, hai đạo kiếm quang xuất hiện, Diệp Huyền thầm rung lên, tới rồi!

Nói xong, hắn chỉ hai chữ bằng máu thịt trên đất.

Tay phải cầm kiếm vung lên, thi thể nam tử tóc đỏ lập tức chia thành mười mấy khổi, sau đó ghép thành hai chữ Diệp Huyền!

Diệp Huyền vội lắc đầu:

Rất nhanh, một lão giả cùng một nam tử trung niên xuất hiện trước mặt Diệp Huyền, mà Diệp Huyền vội hành lễ:

Làm xong tất cả, hắn vội thu đám hủ thi vào túi, tiếp đó liền chờ cường giả Thương Kiếm tông tới!

Diệp Huyền gật đầu.

Hai người nam tử trung niên nhìn về mặt đất, sau một hồi, lập tức lại nhìn Diệp Huyền:

Nam tử trung niên nhìn qua Diệp Huyền:

- Thực sự không phải ngươi làm?!

- Không không, không phải ta làm, là Diệp Huyền làm!

Diệp Huyền!

- Bẩm trưởng lão, đệ tử cũng không biết. Có điều theo ta suy đoán, rất có thể là có liên quan tới việc kẻ này giả mạo hắn.

- Vì sao Diệp Huyền kia xuất hiện ở đây?

- Trưởng lão, nếu chỉ ngăn một chút, ta cảm thấy cũng không có vấn đề gì quá lớn a?

- Ta thề, chính xác là do Diệp Huyền làm ra, nếu nói ngoa nửa câu, nguyện bị thiên lôi đánh chết!

Diệp Huyền cười nói:

Diệp Huyền nghiêm mặt nói:

- Vị trưởng lão này, ngài cảm thấy chuyện Lam Vũ sư tỷ làm ra, là đúng sao?

Nói tới đây, hắn nhìn sang nam tử trung niên:

- Trưởng lão, nói chuyện phải nói tới lương tâm ta! Theo lý mà nói, Lam Vũ là sư tỷ, phải chủ động ở lại bảo hộ ba người chúng ta. Mà nàng, vừa thấy nguy hiểm, lập tức quay người chạy trốn!

Nghe Diệp Huyền nói, hai người đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng, nam tử trung niên lại hỏi:

Lão giả gắt gao nhìn Diệp Huyền:

- Vậy lúc Lam Vũ rời đi, vì sao ngươi không ngăn cản, mặc kệ đối phương chém nhục thân của nàng?

Nghe vậy, Diệp Huyền thầm rung lên, hóa ra, đây mới là mục đích của lão giả này!

Diệp Huyền lắc đầu:

Diệp Huyền cười khổ:

- Kẻ tóc đỏ này có thể chém giết một vị Ngự Pháp cảnh chân chính, thực lực rõ không bình thường. Thế mà trước đó ngươi có thể giúp bọn Bách Lý Vân rời đi, đồng thời ngăn cản đối phương. Đối với việc này, ngươi có giải thích gì không?

Nam tử trung niên còn muốn nói thêm, lão giả ở bên đã nói:

Nam tử trung niên không nói, lão giả ở bên lại cả giận:

- Ta không hỏi ngươi chuyện này, ta chỉ hỏi ngươi, vì sao không ngăn cản đối phương, để đối phương tùy ý phá hủy nhục thân của Lam Vũ? Ngươi trả lời chuyện này, là được!

Thanh âm đã có chút lạnh.

Diệp Huyền nhìn lão giả, cười nói:

- Trưởng lão, Lam Vũ sư tỷ bị hủy nhục thân, ta cũng rất đau lòng! Nhưng vấn đề là, không phải ta hủy nhục thân của nàng! Vì sao ngươi cứ phải nắm chặt không buông?

Nói xong, hắn chỉ thi thể nam tử tóc đỏ trên đất:

- Ngươi tìm hắn, tìm hắn đi!

Lão giả gắt gao nhìn Diệp Huyền:

- Rõ ràng ngươi có thể ngăn cản! Nhưng ngươi lại không ngăn cản! Như vậy chẳng khác nào ám hại đồng môn, mà ám hại đồng môn, nên chịu vạn kiếm lăng trì!

Ngay khi Diệp Huyền chuẩn bị xuất thủ, đúng lúc này, một thân hình xinh đẹp xuất hiện trước mặt hắn!

Một vị Kiếm tiên, hơn nữa còn là Ngự Pháp cảnh chân chính, hắn căn bản không dám giữ lại, nếu giữ lại, chỉ có một con đường chết!

Bên dưới, thần sắc Diệp Huyền lộ vẻ dữ tợn, huyền khí trong cơ thể điên cuồng vận chuyển.

Thanh âm vừa hạ, tay hắn liền bấm, một thanh phi kiếm bay ra, tốc độ cực nhanh!

- Đúng là đã xem thường ngươi! Ngươi miệt thị trưởng lão, nói năng lỗ mãng, hôm nay ta liền phế bỏ ngươi, lấy ngươi làm gương cảnh cáo toàn tông!

Trên không, lão giả lạnh lùng nhìn qua Diệp Huyền:

Kiếm tiên!

Cỗ kiếm thế như cuồng phong vũ bão áp xuống, đại địa xung quanh Diệp Huyền trực tiếp bị đánh nát tả tơi.

Mà Diệp Huyền cũng nháy mắt khom người xuống, không chỉ khom người xuống, chân cũng bị đè cong, nhưng không lâu lắm, hắn lại đứng thẳng lên!

Nhìn thấy cảnh này, nam tử trung niên bên cạnh lập tức lộ vẻ ngạc nhiên.

Mà lão giả cũng thầm kinh ngạc, sau một khắc, tay phải nâng lên, đột nhiên đè xuống, áp lực lập tức tăng gấp bội!

Đúng lúc này, Diệp Huyền đột nhiên rút kiếm chém.

Oanh!

Một tiếng nổ vang lên, cỗ thế kia trực tiếp tan vỡ, mà bản thân Diệp Huyền cũng bị chấn bay mấy chục trượng!

Vừa dừng lại, khóe miệng lập tức trào máu tươi!

Lão giả lập tức trở nên băng lãnh, cùng lúc đó vung tay lên, một mảnh kiếm thế trực tiếp áp tới Diệp Huyền!

- Càn rỡ!

- Không phải là trưởng lão ngài thứ?

Nói tới đây, hắn tỏ vẻ giật mình:

- Thứ nhất, là nàng ngu xuẩn, trước khi lên đảo, ta đã nhắc nhở nàng, nơi này có nguy hiểm, cầm làm việc cẩn thận. Đáng tiếc, nàng không nghe. Thứ hai, gặp nguy hiểm, nàng là sư tỷ mà không nhận trách nhiệm giúp đỡ đồng môn, lại chọn bỏ trốn, đây là bất nghĩa. Thứ ba, ngay cả một kích của đối phương mà cũng không tiếp được, thực sự rất yếu, ta thực sự hoài nghi, tới cùng là người nào dạy ra thứ rác rưởi như vậy?!

Nghe vậy, thần sắc Diệp Huyền lập tức trở nên lạnh xuống:

Người tới, chính là Việt Kỳ!

Việt Kỳ không chút biểu tình, ngọc thủ điểm nhẹ, một đám kiếm khí vân sắc bắn ra.

Oanh!

Trên không, kiếm của lão giả lập tức bị đánh bay!

Thấy Việt Kỳ, lão giả nhíu mày:

- Việt sư muội, ngươi…

Đúng lúc này, Việt Kỳ đột nhiên bước ra một bước, tay bấm kiếm quyết, một khắc sau, mây trên trời khẽ đọng, thoái cái, một thanh kiếm từ trong mây bay ra, bay xuống như chớp.

Nhìn thấy cảnh này, lão giả đột nhiên đổi sắc:

- Vân Trung Kiếm!

Không dám khinh thường, tay phải mở ra, một thanh kiếm lặng yên hiện, lập tức hóa thành một đạo kiếm quang bắn ra!

Trên không, hai đạo kiếm quang va chạm!

Oanh!

Một tiếng kiếm minh chói tai vang vọng hư không!

Bên dưới, Việt Kỳ đột nhiên thả người nhảy lên, nàng vừa vọt lên, quanh người đã có mấy đạo kiếm quang ngưng tụ!

Nhìn thấy cảnh này, lão giả liền híp mắt, có chút kiêng kỵ:

- Như Ảnh Tùy Hình kiếm! Việt Kỳ, ngươi nổi điên làm gì, ngươi…

Không dám nói tiếp, bởi Việt Kỳ đã bay tới trước mặt lão.

Rầm rầm rầm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận