Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 539: Bành Trướng

Trước đại điện Bắc Hàn tông, Diệp Huyền cầm trường kiếm chỉ xéo trên đất, trước mặt không xa, có hơn mười tiểu nữ hài, đám tiểu nữ hài này tuổi rất nhỏ, chừng như Diệp Linh.

Đám tiểu nữ hài nhìn Diệp Huyền, ánh mắt đầy e ngại, mấy người trong đó càng run tới lẩy bẩy.

Diệp Huyền trầm mặc, đúng lúc này, một tiểu nữ hài đột nhiên run giọng:

- Ngươi, ngươi là ca ca Diệp Linh sao?

Diệp Huyền nhìn tiểu nữ hài kia, tiểu nữ hài liền rụt lại, rung giọng nói:

- Ngươi, sẽ giết chúng ta sao?

Diệp Huyền quay đầu nhìn đệ tử Thương Kiếm tông ở bên:

- Nếu chúng ta thua, bọn hắn sẽ bỏ qua cho thế hệ trẻ Thương Kiếm tông ta sao?

- Có thể các ngươi sẽ oán hận, nhưng không sao, nếu ngày sau muốn bào thù, Thương Kiếm tông ta hoan nghênh các ngươi.

Đương nhiên, tài vụ Bắc Hàn tông đều đã bị vét sạch.

- Nhớ kỹ, chúng ta là người, không phải súc sinh.

Cứ như vậy, Diệp Huyền cùng đệ tử Thương Kiếm tông tới Hộ Giới sơn.

- Thế nhưng, chúng ta muốn bỏ qua cho các nàng!

- Dọn tất cả đi!

Đệ tử kia lắc đầu.

Hộ Giới minh hiện tại, đã không còn một ai.

Đám người cùng nhìn Diệp Huyền, Diệp Huyền nói khẽ:

Diệp Huyền nói khẽ:

Nói xong, hắn dẫn theo đệ tử Thương Kiếm tông rời đi.

Diệp Huyền cũng chưa về Thương Kiếm tông, mà tiếp tục tới thế lực tiếp theo…

Nói xong, hắn cầm kiếm chỉ qua đám tiểu nữ hài:

Càn quét!

Hộ Giới điện, Diệp Huyền nhìn qua bốn phía, trầm mặc một hồi, nói khẽ:

Nửa canh giờ sau, đám người Diệp Huyền rời Hộ Giới minh, mà hết thảy bảo vật Hộ Giới minh, cũng bị bọn hắn mang đi.

Thương Lan học viện!

Ngự Pháp cảnh chân chính của các thế lực này, cơ bản đã bị nữ tử thần bí giết. Bởi vậy, không có bất cứ thế lực nào có thể ngăn bước chân đám người Diệp Huyền.

- Có thể nể mặt Tiểu Vẫn, bỏ qua cho Thương Lan học viện?

Điên cuồng trả thù!

- Giết!

Rất nhanh, phàm là thế lực hộ trợ Hộ Giới minh, từng cái từng cái một biến mất…

Lão giả nhìn Diệp Huyền, Diệp Huyền nói khẽ:

Lão giả trước mặt Diệp Huyền biến sắc, đang muốn động thủ, một thanh kiếm đã áp sát mi tâm lão!

Đệ tự Thương Kiếm tông nghe lệnh lao xuống.

Diệp Huyền dẫn đệ tử Thương Kiếm tông điên cuồng trả thù.

Diệp Huyền lắc đầu:

- Thật có lỗi, lần này ta đại biểu Thương Kiếm tông!

Thanh âm vừa dứt, tay phải khẽ ép:

Rất nhanh, Diệp Huyền đã cùng đệ tử Thương Kiếm tông tới một thế lực cuối cùng.

Lão giả nhìn đám người Diệp Huyền, thần sắc phức tạp:

Người này, chính là sư tôn của Kỷ Vẫn.

Trên không trung Thương Lan học viện, một lão giả ngăn trước mặt Diệp Huyền.

- Nếu muốn chết, cứ việc động.

Lão giả gắt gao nhìn Diệp Huyền, không nói.

Nửa canh giờ sau, Diệp Huyền cùng đệ tử Thương Kiếm tông rời Thương Lan học viện.

Trên không, lão giả nhìn thi thể đầy đất, ánh mắt hiện vẻ bi ai. Thương Lan học viện muốn nhằm vào Diệp Huyền, lão đã cực lực phản đối, nhưng Khâu Nguyên lại cho rằng Diệp Huyền chắc chắn phải vong…

Một quyến định sai lầm, truyền thừa ngàn năm liền đứt đoạn.

Thương Kiếm tông.

Diệp Huyền dẫn đệ tử về Thương Kiếm tông, Thương Kiếm tông hiện tại, sơn phong sụp đổ, bừa bộn khắp nơi.

Nhìn Thương Kiếm tông trước mắt, thần sắc đám người Diệp Huyền đều ảm đạm xuống.

Rất nhiều người, đã không còn nữa.

Diệp Huyền lần nữa tìm mấy dãy núi, rất nhanh, từng tòa đại điện lần nữa sừng sững trên đỉnh đại sơn.

Đủ các loại bảo vật, linh thạch… nhiều tới mức đếm không hết…

Phải biết, hắn vừa diệt cả một loạt các thế lực, những thế lực này đều không tầm thường, tài lực tích lũy của bọn họ, hiện đều trong tay hắn!

Muốn trùng kiến Thương Kiếm tông, thứ quan trọng nhất là tiền, mà Diệp Huyền hắn hiện tại, không thiếu nhất cũng là tiền, có thể nói, hiện hắn chính là kẻ giàu nhất Thanh Thương giới.

Hắn nhất định phải nhanh chóng xử lý xong chuyện ở Thanh Thương giới, sau đó tới Đạo Nhất học viện!

Nghĩ tới đây, Diệp Huyền liền rời Giới Ngục tháp.

Diệp Huyền ngồi trên phế tích, cứ vậy ngồi, một lần ngồi là qua một đêm.

Rất nhiều người đã không còn!

Trần Bắc Hàn, Kiếm Huyền, Liên Bút Hiền, Chiến Thiết… còn có Việt Kỳ…

Việt Kỳ!

Nghĩ tới đây, hắn vội vào Giới Ngục tháp.

Trong tháp, Diệp Huyền đi tới trước mặt linh hồn Việt Kỳ, giờ phút này, linh hồn Việt Kỳ đang được một đạo kiếm quang bảo bọc.

Tái tạo thân thể!

Vấn đề của Việt Kỳ không đơn thuần là tái tạo thân thể, mà còn cần chữa trị linh hồn. Mặc dù đây là một chuyện cực phiền phức, nhưng có hy vọng là được!

Đạo Nhất học viện!

Diệp Huyền vội đi tới Vân Kiếm phong, nơi này, hiện chỉ còn là một mảnh phế tích.

Nói xong, hắn dẫn một nhóm người rời đi.

- Tuân!

Một đệ tử Thương Kiếm tông bước lên thi lễ:

- Kiểm tra lại nhân số, thu xếp cẩn thận cho người đã chết.

Lúc này, Diệp Huyền nói khẽ:

Mà Diệp Huyền, lại về tới Thanh châu.

Trở về Thanh châu, hiệu lệnh đầu tiên là tập trung đệ tử Thương Lan học viện.

Trước Thương Lan điện, Diệp Huyền ngồi lặng nhìn đám người thi lễ, hiện tại, trước mặt hắn có chừng hai mươi người.

Tất cả, đều từng là học viên Thương Lan học viện!

Đúng lúc này, một thanh âm rung động từ xa truyền tới, Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn lại, cách không xa, chừng trăm tên kỵ binh đang cùng nhau vọt tới.

Thương Lan đạo binh!

Tốc độ Thương Lan đạo binh rất nhanh, chớp mắt đã vọt tới trước Thương Lan điện, trăm người cùng xuống ngựa, quỳ một gối trước mặt Diệp Huyền:

- Bái kiến Viện trưởng!

Thanh âm không chút che giấu sự hưng phấn cùng xúc động.

Diệp Huyền nói khẽ:

- Đứng lên đi!

Thanh âm vừa dứt, trăm người cùng đứng lên, sau đó an tĩnh đứng qua một bên.

Đúng lúc này, một thân ảnh xinh đẹp từ xa chợt lóe lên, rất nhanh, một nữ tử xuất hiện trước mặt Diệp Huyền.

Khương Cửu.

Khương Cửu nhìn Diệp Huyền, đột nhiên duỗi ngọc chỉ khẽ khiêu cái cằm Diệp Huyền:

- Còn nhớ ta chứ?

Diệp Huyền đứng dậy, ôm Khương Cửu, nói khẽ:

- Tiểu Cửu…

Nghe vậy, thân thể mềm mại của Khương Cửu khẽ run lên, nàng lập tức vòng tay ôm chặt eo Diệp Huyền:

- Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ không trở lại…

Diệp Huyền cười nói:

- Sao có thể!

Nói xong, hắn nhìn ra sau lưng Khương Cửu, sau lưng Khương Cửu có mười người, mà mười người này, là mười người mà hắn chọn lúc trước.

Mà hiện tại, tất cả đều đã đạt tới Ngự Pháp cảnh!

Ngự Pháp cảnh!

Nhìn thấy cảnh này, Diệp Huyền hơi chút khiếp sợ.

Khương Cửu đột nhiên cười nói:

- Có chút khiếp sợ?

Diệp Huyền gật đầu.

Khương Cửu quay đầu nhìn mười người, thần sắc băng lãnh:

- Còn không bái kiến Viện trưởng?

Mười người nhìn Diệp Huyền, không ai động.

Nhìn thấy cảnh này, Khương Cửu nhíu mày, mà Diệp Huyền cười nói:

- Bọn hắn cảm thấy bành trướng.

Thanh âm vừa dứt, hắn đã biến mất không thấy, một khắc sau…

Phanh phanh phanh phanh…

Dưới ánh mắt đám người, mười người kia trực tiếp bay trăm trượng, giãy dụa nửa ngày mới chậm rãi bò lên.

Nhìn thấy cảnh này, đám người xung quanh lập tức thất kinh, đặc biệt là mười người kia. Hiện bọn hắn đều đạt tới Ngự Pháp cảnh, có thể nói là cường giả đứng đầu Thanh châu. Thế nhưng lại không nghĩ tới, vậy mà không có cả sức hoàn thủ trước mặt Diệp Huyền!

Khương Cửu cũng thầm khiếp sợ, nàng biết Diệp Huyền rất mạnh, nhưng không nghĩ tới lại mạnh như thế!

Như nghĩ tới điều gì, nàng quay đầu nhìn mười người:

- Còn không bái kiến Viện trưởng?
Bạn cần đăng nhập để bình luận