Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3587. Thời không thần bí!



Chương 3587. Thời không thần bí!




Học viện nữ tử, bên trong một tiểu viện, Đinh cô nương đang cúi đầu đọc sách đột nhiên ngẩng đầu. Một lát sau, nàng nhíu mày.
Bầu trời phía không xa có một nữ tử, phía sau nữ tử này là sáu hắc bào nhân.
Nữ tử đi đầu là Thần Khâm!
Lúc này, Diệp Huyền xuất hiện bên cạnh Đinh cô nương. Khi trông thấy Thần Khâm, vẻ mặt hắn sầm lại.
Nữ nhân này đến nhanh thật!
Hung Nghê cũng xuất hiện. Nàng liếc nhìn Thần Khâm, khẽ mỉm cười: “Thần Khâm, ngươi tới nhanh quá đấy!”
Thần Khâm liếc nhìn Hung Nghê, sau đó ánh mắt nàng ta dừng trên người Diệp Huyền: “Diệp công tử, lại gặp nhau rồi!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Thần Khâm cô nương, chuyện giữa các ngươi chúng ta không tham dự nhé!”
Thần Khâm lại lắc đầu: “Ngươi đã thả nàng ta ra mà!”
Diệp Huyền thấy hơi bất lực: “Ta không cố ý!”
Thần Khâm nhìn hắn: “Chúng ta muốn nhờ Diệp công tử giúp đỡ!”
Nghe vậy, Diệp Huyền bèn nhíu mày.
Thần Khâm hỏi: “Diệp công tử có đồng ý không?”
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Ta cho ngươi hay, dì Đinh đang ở đây, ngươi đừng có uy hiếp ta!”
Nói đoạn, hắn bèn lùi ra sau lưng Đinh cô nương.
Cha hắn không quản hắn, nhưng chắc chắn sẽ phải quản dì Đinh!
Nghe Diệp Huyền nói vậy, Đinh cô nương bèn lắc đầu cười. Cái tên này đúng là như trẻ con vậy!
Thần Khâm nhìn Đinh cô nương: “Các hạ, chúng ta muốn nhờ Diệp công tử giúp đỡ, được không?”
Đinh cô nương lắc đầu: “Không được!”
Thần Khâm híp mắt: “Thế thì ta không khách sáo nữa!”
Nói đoạn, nàng ta bèn xòe tay ra, đang định động thủ thì Đinh cô nương đột nhiên nói: “Chẳng phải mục tiêu của các ngươi là vị Hung Nghê cô nương này ư?”
Hung Nghê ở bên cạnh cười nói: “Mục tiêu chủ yếu của nàng ta không phải là ta mà là tiểu ca ca! Chỉ cần nàng ta có được thời không thần bí thì có thể dễ dàng phong ấn ta! Ngược lại, nếu tiểu ca ca giúp ta thì nàng ta chẳng bao giờ có thể phong ấn được ta!”
Diệp Huyền vội vàng nói: “Thế ngươi xử lí nàng ta đi!”
Hung Nghê trừng mắt với hắn: “Nàng ta có bảy người, ta mỗi một mình, đánh sao được! Trừ phi ngươi giúp ta!”
Diệp Huyền: “…”
Lúc này, Thần Khâm trên bầu trời đột nhiên ra tay, nàng ta khẽ đẩy tay xuống.
Uỳnh!
Không gian lập tức cuộn trào!
Ở phía dưới, Đinh cô nương khẽ cười, nàng xòe tay ra, một đường kiếm quang đột nhiên xông lên.
Uỳnh!
Mọi người còn chưa kịp phản ứng thì Thần Khâm đã bị đánh bay cả vạn trượng. Khi nàng ta dừng lại thì nhục thân đã biến mất, chỉ còn lại linh hồn, mà linh hồn cũng rất yếu!
Trông thấy cảnh tượng ấy, mọi người đều sững sờ!
Vẻ mặt Hung Nghê cũng thay đổi. Nàng nhìn chằm chằm Đinh cô nương mà không lên tiếng.
Lúc này, Đinh cô nương xòe tay ra, đường kiếm quang phía xa xa kia quay về lòng bàn tay nàng, sau đó biến mất.
Diệp Huyền liếc nhìn nàng, theo hắn đoán thì cha hắn có để lại thứ giúp Đinh cô nương giữ mạng!
Ở phía xa xa, Thần Khâm nhìn Đinh cô nương bằng ánh mắt khó tin: “Ngươi…”
Đinh cô nương mỉm cười: “Ra khỏi học viện nữ tử, ta chỉ nói một lần!”
Thần Khâm nhìn nàng, sau đó đưa sáu người kia rời đi.
Diệp Huyền liếc nhìn Hung Nghê: “Hiện giờ nàng ta đã trọng thương, ngươi không xử lí nàng ta hả?”
Hung Nghê trợn mắt nhìn hắn: “Ngươi không thấy phía sau nàng ta còn có sáu người sao?”
Diệp Huyền trầm mặc: “Nhưng giờ nàng ta đang trọng thương mà! Đây là cơ hội tốt để giết nàng ta đó!”
Hung Nghê chớp mắt: “Hay là chúng ta liên thủ nhé?”
Diệp Huyền chép miệng, hắn quay người rời đi.
Hung Nghê liếm kẹo hồ lô, sau đó nhìn Đinh cô nương: “Ban nãy đường kiếm quang kia không phải của ngươi!”
Đinh cô nương mỉm cười: “Đúng là không phải của ta!”
Hung Nghê vội hỏi: “Thế là của ai?”
Đinh cô nương mỉm cười: “Không nói cho ngươi biết đấy!”
Nói đoạn, nàng bèn quay người rời đi.
Hung Nghê trầm mặc!

Bên ngoài học viện nữ tử, Thần Khâm đưa sáu người dừng lại, vẻ mặt bọn họ đều nghiêm trọng vô cùng!
Nhất là Thần Khâm!
Ban nãy nàng ta suýt chút nữa đã bị giết rồi!
Rốt cuộc là kiếm quang của ai?
Đúng lúc ấy, lão giả phía sau nàng ta nhíu mày, quay đầu nhìn. Ở phía không xa, có một nữ tử đi tới, là Thần Đạo Linh!
Thần Đạo Linh nhìn Thần Khâm: “Ngươi là ai?”
Thần Khâm nhíu mày: “Ngươi là ai?”
Thần Đạo Linh mỉm cười: “Ngươi ở trên địa bàn của ta còn hỏi ta là ai?”
Thần Khâm nói: “Ngươi là quốc chủ Thần Đạo Quốc!”
Thần Đạo Linh mỉm cười: “Đúng vậy!”
Thần Khâm chẳng tỏ vẻ gì cả: “Chuyện này không liên quan đến Thần Đạo Quốc các ngươi!”
Thần Đạo Linh mỉm cười: “Ta hiểu rồi!”
Nói đoạn, nàng bèn quay người rời đi.
Sau khi Thần Đạo Linh rời đi, một lão giả bên cạnh Thần Khâm trầm giọng nói: “Nữ tử này không đơn giản, vừa rồi xung quanh có nhiều khí tức thần bí lắm!”
Vẻ mặt Thần Khâm bình tĩnh: “Tiên tổ của nàng ta cũng là một người lợi hại!”
Lão giả trầm giọng nói: “Thần nữ, chúng ta phải làm sao giờ? Nếu như thiếu niên kia giúp Hung Nghê thì sẽ bất lợi với chúng ta!”
Thần Khâm lắc đầu thở dài, nàng ta không đáp lời.
Một lát sau, Thần Khâm nói: “Không thể để thiếu niên kia giúp Hung Nghê. Có điều hiện giờ thiếu niên kia đã có địch ý với chúng ta, ta mà đi thì sự việc sẽ chuyển biến xấu mất!”
Lão giả trầm giọng nói: “Thế chúng ta phải làm sao?” Thần Khâm trầm mặc một lát rồi nói: “Thiếu niên kia có thời không thần bí có thể áp chế nhiều loại thời không, nếu như để Thiên Đạo Tông biết được thì ngươi nói xem bọn họ sẽ thế nào?”
Lão giả do dự một lát rồi bảo: “Ý của thần nữ là mượn đao giết người?”
Thần Khâm gật đầu: “Ngươi đi xử lí đi!”
Lão giả khẽ hành lễ: “Đã rõ!”
Nói đoạn, hắn ta bèn quay người rời đi.
Hết chương 3587.



Bạn cần đăng nhập để bình luận