Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 2545: Ta không đau

Tô Triết do dự một lát rồi búng tay một cái. Một đường bạch quang bèn nhập vào giữa trán nữ tử. Một lát sau, nữ tử bèn định rời đi.

Mà lúc này, Trương Văn Tú ở bên cạnh bỗng nhiên lên tiếng: "Ngươi là?"

Nữ tử nhìn Trương Văn Tú, nàng hỏi ngược lại: "Ngươi là?"

Trương Văn Tú nhìn nữ tử: "Ta là nữ nhân của hắn!"

Nữ nhân!

Nữ tử chớp mắt: "Nữ nhân của hắn?"

Trương Văn Tú nhìn thẳng vào nữ tử: "Đúng vậy!"

Nữ tử quan sát Trương Văn Tú, đoạn khẽ mỉm cười: "Ta thích tính cách của ngươi!"

Nữ tử khẽ mỉm cười: "Theo vai vế thì hắn phải gọi ta là dì!"

Mấy người Tô Triết sững sờ!

Tiểu Thất nhìn nữ tử mà không lên tiếng.

Nói đoạn, nàng bèn đưa Trương Văn Tú biến mất.

Nữ tử đang định đưa Trương Văn Tú rời đi thì hình như nàng lại nhớ tới điều gì đó mà quay đầu nhìn về phía Tiểu Thất ở phía xa xa.

Tô Triết cảm giác đầu mình có hơi loạn!

Nói đoạn, nàng bèn xoè tay ra: "Đi thôi, đưa ngươi đi gặp nam nhân của ngươi!"

Phân thân!

Khi nhìn thấy Tiểu Thất, nữ tử khẽ sững sờ. Sau đó nàng khẽ gật đầu, coi như chào hỏi.

Trương Văn Tú do dự một lát rồi bước đến bên cạnh nữ tử và nắm lấy tay nàng.

Nói đoạn, nàng bèn nhìn về phía xa xa: "Không lãng phí thời gian nữa! Phân thân này đã xuyên qua quá nhiều không gian, lãng phí quá nhiều năng lượng, không thể ở đây lâu được nữa, chúng ta đi thôi!"

Một phân thân mà có thể khiến hắn ta cảm nhận được nguy hiểm như vậy thì là khái niệm gì chứ?

Lúc này, Trương Văn Tú bỗng nhiên hỏi: "Tiền bối, ngươi là?"

Nếu như bản thể của nàng ở đây thì phải kinh khủng đến mức nào?

Chỉ là một phân thân!

Khoảnh khắc ban nãy hắn ta cảm nhận được sự nguy hiểm, mà hắn ta không ngờ nữ tử này lại chỉ là một phân thân!

Nữ tử mỉm cười: "Gọi là dì!"

Ở một tinh không nào đó, nữ tử kéo tay Trương Văn Tú ngự không bay đi.

Nữ tử khẽ nói: "Thân thế của hắn rất phức tạp, ta cũng không thể nói rõ được."

Lúc này, Tô Khắc ở bên cạnh đột nhiên khẽ nói: "Cha hắn, đại ca của hắn, muội muội của hắn, sư tỷ của hắn, dì của hắn... Đúng là ức hiếp người quá mà!"

Nữ tử liếc nhìn nàng: "Đáng lẽ nên đưa ngươi đi gặp một người!"

Nghĩ đến đây, trán Tô Triết không khỏi toát mồ hôi.

Trương Văn Tú trầm giọng nói: "Độc Cô Huyên!"

Nữ tử mỉm cười: "Mẹ ruột của hắn!"

Trương Văn Tú nhìn nữ tử: "Ai vậy?"

Tô Triết: "..."

Trương Văn Tú trầm mặc một hồi rồi nói: "Các ngươi đang ở một nơi rất xa?"

Nữ tử gật đầu: "Một nơi rất xa, lần này tới đây cũng không dễ dàng gì."

Trương Văn Tú trầm mặc.

Trương Văn Tú liếc nhìn nữ tử: "Tiền bối..."

Trương Văn Tú trầm mặc.

Nữ tử gật đầu: "Không phải người thường!"

Trương Văn Tú do dự một lát rồi nói: "Dì... hắn không phải người bình thường đâu, đúng chứ?"

Nữ tử lắc đầu: "Mẹ ruột thực sự của hắn!"

Trương Văn Tú nhíu mày: "Độc Cô Huyên không phải mẹ ruột của hắn sao?"

Nữ tử do dự một lát rồi nói: "Cũng coi như là mẹ! Nhưng mà... ôi, chuyện này phức tạp lắm! Đều do ách nạn chi nhân trên người hắn, ta cũng không thể nói rõ với ngươi được."

Trương Văn Tú đột nhiên hỏi: "Nữ tử váy trắng mạnh đến mức nào?"

Về nữ tử váy trắng, thực ra nàng vẫn luôn rất tò mò.

Nữ tử trầm mặc.

Trương Văn Tú nhìn nữ tử, nàng lại hỏi: "Ngươi có đánh lại được nàng ta không?"

Nữ tử chớp mắt: "Câu hỏi này ta có thể không trả lời không?"

Trương Văn Tú: "..."

Diệp Huyền nhìn hắn ta: "Không thả người thì ngươi đừng hòng có được Đạo Kinh! Ngươi có thể giết nàng ấy, bởi vì trước khi ta tới, ta đã chuẩn bị tâm lí để chết rồi! Có điều nếu cứ chết như vậy thì sáu quyển Đạo Kinh kia sẽ rơi vào tay Cổ Thần Uyên!"

Nhân Tôn lắc đầu: "Ngươi không có tư cách bàn điều kiện với ta!"

Diệp Huyền nói: "Thả người!"

Nhân Tôn nhìn hắn: "Đạo Kinh đâu?"

Diệp Huyền gật đầu: "Đúng vậy!"

Nhân Tôn nhìn Diệp Huyền: "Chỉ một mình ngươi?"

Thế nhưng huyết mạch chi lực của hắn thì vẫn còn!

Ám đạo pháp tắc kia có thể áp chế tu vi của hắn nhưng không thể áp chế huyết mạch chi lực của hắn!

Đúng lúc đó, một nam tử trung niên đột nhiên xuất hiện ở phía đối diện cách Diệp Huyền không xa.

Nhân Tôn!

Một trong tam đại tôn của Ám Uyên!

Bên tay phải Nhân Tôn là Niệm Niệm!

Ánh mắt của Diệp Huyền dừng lại trên người Niệm Niệm, Niệm Niệm không ngừng rơi nước mắt: "Ta... ta xin lỗi..."

Diệp Huyền lắc đầu: "Ngươi không làm gì có lỗi cả! Là ta có lỗi với ngươi! Đừng sợ, dù có chết ta cũng sẽ ở bên cạnh ngươi, được không?"

Niệm Niệm khẽ gật đầu, cơ thể nàng run lên, hai tay siết chặt lại, móng tay ghim sâu vào lòng bàn tay đến mức chảy máu.

Không lâu sau, Diệp Huyền xuất hiện ở giữa một tinh không. Mà lúc vừa mới xuất hiện trong tinh không này, hắn đã cảm giác tu vi của mình biến mất sạch!

Cả hắc động rung chuyển. Bên trong hắc động, có kiếm khí đã vỡ tan!

Uỳnh!

Không lâu sau, Diệp Huyền tới trước một hắc động, hắn hoá thành một đường kiếm quang rồi tiến vào hắc động đó.

Huyết dịch bên trong cơ thể hắn đang sôi trào, cả người hắn như đang đốt cháy vậy!

Ở một tinh không nào đó, Diệp Huyền ngự kiếm bay đi. Hắn nâng tốc độ lên đến cực điểm. Những nơi Diệp Huyền đi qua đều bị kiếm khí xé tan, trông đáng sợ vô cùng.

Nhân Tôn mỉm cười: "Uy hiếp ta à? Ta sẽ không giết nàng ta mà sẽ dày vò nàng ta cho đến khi ngươi chịu giao Đạo Kinh ra mới thôi! Để ta xem xem ai nhẫn nại hơn nào!"

Nói đoạn, hắn ta bèn đặt tay phải lên đầu Niệm Niệm, một luồng sức mạnh cực lớn bao trùm lấy nàng. Ngay sau đó, gương mặt Niệm Niệm co rúm lại, bởi lẽ xương của nàng đang dần tan vỡ...

Niệm Niệm đau đớn vô cùng...

Thế nhưng nàng không hề khóc!

Nàng nhìn Diệp Huyền, cố nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: "Ta... không... đau..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận