Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1806: Ngươi muốn đuổi ta đi sao

Thời gian từng chút một trôi qua, mà Thiên Long lão giả bên ngoài Vĩnh Hằng chi địa lại hơi không kiên nhẫn!

Khi Dị Thú Kinh thông báo bọn họ phải chờ ba ngày, Thiên Long lão giả thiếu chút nữa là phát điên!

Lại thêm ba ngày nữa!

Hắn ta thật sự muốn hủy diệt thế giới!

Có điều, e ngại Dị Thú Kinh cường đại nên hắn ta không thể không chờ ba ngày!

Ba ngày!

Thiên Long lão giả nhắm hai mắt lại, từng luồng long uy không ngừng chấn động trong cơ thể hắn ta.

Ba ngày qua mau.

Ầm ầm!

Tay phải Diệp Huyền mở ra, thanh Thiên Tru Kiếm vững vàng rơi vào trong tay hắn. Lúc này bộ dáng tổng thể của Thiên Tru Kiếm vẫn không thay đổi, nhưng trên lưỡi kiếm hai bên có thêm hai luồng sáng trắng rất nhỏ không thể dò được, mà trên mũi kiếm có một đường màu đỏ mảnh như sợi tóc.

Lão thợ rèn nhìn Diệp Huyền: “Nhỏ một giọt máu vào!”

Thiên Tru Kiếm!

Nói xong, hắn ta dẫn Diệp Huyền đi vào, A Mục bên cạnh cũng vội vàng đi theo.

Lão thợ rèn đột nhiên nói: “Kiếm này rất khó lường, hiện tại so với trước nó đã sắc bén hơn ít nhất gấp mười lần.”

Ngày thứ ba, lão thợ rèn đột nhiên từ trong nhà tranh đi ra, thấy cảnh này, Diệp Huyền vội vàng nghênh đón: “Tiền bối?”

Thiên Đạo chi phong!

Sau khi tiến vào nhà tranh, Diệp Huyền phát hiện trong nhà tranh chỉ có một cái lò sắt thật lớn, còn lại cũng không có gì cả.

Lão thợ rèn nói: “Vào với ta!”

Giọt máu vừa rơi vào lò sắt, toàn bộ lò sắt rung chuyển dữ dội, một thanh kiếm cường đại từ trong lò sắt phóng lên trời, ngay sau đó, một thanh kiếm bay ra từ lò.

Xoẹt!

Diệp Huyền gật đầu, hắn trích huyết một chút, một giọt máu bay vào trong lò sắt.

Chúc Long giáp nứt ra tựa như giấy!

Đại Địa chi duệ!

Diệp Huyền do dự một chút, sau đó lấy Chúc Long giáp ra, hắn dùng Thiên Tru Kiếm nhẹ nhàng cứa lên Chúc Long giáp.

A Mục đột nhiên nói: “Nếu thêm một thứ, vậy thì càng lợi hại hơn!”

Sự khủng bố của Chúc Long giáp hắn biết, nhưng hắn thật không ngờ kiếm này lại có thể dễ dàng rạch ra. Phải biết rằng, lúc trước Thiên Tru Kiếm chỉ có thể để lại một dấu vết nông trên Chúc Long giáp mà thôi.

Diệp Huyền nói: “Ta có thể đi tìm Tiểu Đạo cô nương hỏi một chút!”

Bén vậy sao?

A Mục gật đầu: “Nhục thân hiện tại của ngươi đã đạt tới cực hạn, muốn tăng lên nữa cũng chỉ có thể có thể niết bàn trọng sinh. Nếu như ngươi có thể đạt tới cảnh giới bất diệt, cho dù là độc cước nữ tử và Ác Ma Nhạn muốn giết ngươi, ngươi cũng sẽ có năng lực tự bảo vệ mình.”

Thấy cảnh này, Diệp Huyền ngây dại.

Diệp Huyền lại hỏi: “Bát Bộ Thiên Long có nhiều không?”

A Mục nói: “Cũng là cảnh giới bất diệt kim thân! Có điều không phải bất diệt kim thân bình thường, nếu như ngươi đạt tới bất diệt kim thân, ngoại trừ Bát Bộ Thiên Long ra, không có một phòng ngự của Thiên Long nào có thể vượt qua ngươi.”

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Nhục thân của Bát Bộ Thiên Long của Long tộc mạnh bao nhiêu?”

Không thể không nói, giờ phút này trong lòng hắn vẫn hơi khiếp sợ, không đúng, là chấn động!

Nữ nhân đó có rất nhiều bảo vật, đối với chuyện thế gian này càng hiểu rõ như lòng bàn tay, đi hỏi nàng chắc chắn không sai.

Lúc này, A Mục đột nhiên nói: “Ngươi có thể đi tìm Chân Phượng kia.”

Diệp Huyền nhìn A Mục: “Chân Phượng?”

Lão thợ rèn đột nhiên nói: “Thanh kiếm sắc bén này thế gian hiếm thấy.”

A Mục gật đầu: “Vật này là thiên địch của tu luyện nhục thân, năm đó vật này cũng ở trong tay Thiên Đạo, sau đó nàng ta tặng cho ai đó, sau đó cũng không biết!”

Diệp Huyền khẽ nhíu mày: “Phá?”

Lão giả thợ rèn cùng Diệp Huyền nhìn A Mục, A Mục cười nói: “Theo ta được biết, sắc bén nhất trên đời này, ngoại trừ Thiên Đạo Nhẫn ra, còn có một vật, gọi là Phá.”

A Mục lắc đầu: “Thiên Long tộc có một Bát Bộ Thiên Long!”

Nói xong, nàng nhìn Diệp Huyền: “Không được, nếu ngươi đi tìm Chân Phượng đó, có thể sẽ đắc tội với Thiên Đạo.”

Thiên Đạo!

Diệp Huyền do dự, sau đó nói: “Nàng ta sẽ không quá tức giận chứ?”

A Mục nói: “Nàng ta rất nhỏ mọn lại còn thù dai!”

Diệp Huyền: “...”

Lúc này, Dị Thú Kinh đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Huyền, Diệp Huyền vội vàng thu Thiên Tru Kiếm lại.

Dị Thú Kinh nhìn hắn: “Ngươi giấu cái gì vậy?”

Diệp Huyền lắc đầu: “Không giấu gì cả!”

Dị Thú Kinh nhìn Diệp Huyền một lát rồi nói: “Ngươi nên rời đi!”

Diệp Huyền gật đầu: “Ta biết!”

Hắn xoay người nhìn lão thợ rèn, cung kính hành lễ: “Tiền bối, ta phải đi rồi!”

Lão thợ rèn gật đầu: “Đi đi!”

Diệp Huyền: “...”

Diệp Huyền mang theo A Mục vừa rời khỏi Vĩnh Sinh chi địa đã gặp Thiên Long lão giả, hắn đang muốn nói chuyện thì Thiên Long lão giả đột nhiên nói: “Nhân loại, nếu ngươi không chạy, ta cùng ngươi một đấu một! Ngươi và ta một đấu một công bằng!”

Lão thợ rèn đột nhiên xoay người rời đi, lúc này Dị Thú Kinh nói: “Các hạ!”

Lão thợ rèn nhìn Dị Thú Kinh, Dị Thú Kinh trầm giọng nói: “Các hạ rốt cuộc đang mưu tính cái gì?”

Lão thợ rèn cười nói: “Ngươi muốn đuổi ta đi sao?”

Dị Thú Kinh trầm mặc.

Lão thợ rèn mỉm cười: “Tiểu cô nương, ngươi so với chủ nhân của ngươi vẫn còn non lắm! Ngươi có biết tại sao hắn ta để ta ở lại đây không? Vì hắn ta không thể đánh bại ta, ha ha!”

Nói xong, hắn ta xoay người đi vào trong nhà tranh.

Dị Thú Kinh trầm mặc không nói, nàng không dám động thủ vì trực giác nói cho nàng biết, nếu nàng động thủ chắc chắn sẽ chết!

Đầu tiên là A La, giờ là lão thợ rèn này...

Dị Thú Kinh lắc đầu, trong lòng dâng lên một cảm giác bất đắc dĩ.

Dị Thú Kinh nhìn thoáng qua Diệp Huyền biến mất từ xa, không nói gì.

Diệp Huyền gật đầu, sau đó hắn dẫn theo A Mục rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận