Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 532: Chiến!

Lúc này, Kiếm Huyền ở một bên đột nhiên nói:

- Vậy đánh đi! Lưu lại chiến một trận với những kẻ này, sống hay chết, xem thiên ý đi!

Diệp Huyền gật đầu, đây cũng là ý nghĩ của hắn lúc này.

Mặc dù trong lòng có rất nhiều điều không bỏ, còn có thật nhiều người phải lo nghĩ, thế nhưng, không có cách, có một số việc nên làm nhất định phải làm!

Bên cạnh Lục tôn chủ, Tả hộ pháp đột nhiên nói:

- Nếu động thủ lúc này, cùng công kích, Thương Kiếm tông tuyệt đối không có đường sống. Nhưng nếu kéo dài thêm, đợi chút nữa ý nghĩ của những người chung quanh thay đổi, khi đó...

Lục tôn chủ nhìn thoáng qua chân trời, cỗ uy áp kia càng ngày càng nặng, rõ ràng, chân thân chủ thượng chẳng mấy chốc sẽ buông xuống!

Nghĩ đến đây, Lục tôn chủ đột nhiên vung lên tay phải:

Mà bên cạnh Lục tôn chủ, tả hữu hai Đại hộ pháp kia vọt thẳng đến vây lại Kiếm Huyền.

Thanh âm vừa dứt, hắn vung lên tay phải, theo kiếm mà lên.

- Tới đi, chiến một trận thống khoái!

- Chư vị sư huynh muội, kiếp sau gặp lại!

Hơn một trăm cường giả Chân Ngự Pháp cảnh, đội hình như vậy, sao mà khủng bố?

Nói xong, thân thể nàng khẽ run lên, vô số kiếm quang từ trong cơ thể nàng bắn ra, trong nháy mắt, kiếm quang che kín chân trời.

- Ra tay!

Bên cạnh Diệp Huyền không xa, Cố Tiểu Nhàn nói khẽ:

Phía dưới, Kiếm Huyền đột nhiên cười ha ha một tiếng:

Thanh âm vừa dứt, cường giả Hộ Giới minh trên không vọt thẳng đến Thương Kiếm tông phía dưới, mà những cường giả của các thế lực chung quanh, sau một hồi do dự, cũng dồn dập vọt xuống dưới.

Phía dưới, Trần Bắc Hàn nói khẽ:

Dùng thân làm kiếm trận!

Thanh âm vừa dứt, hắn cầm kiếm phóng lên tận trời, trên không, một tên cường giả Chân Ngự Pháp cảnh trực tiếp bay đầu.

Không thể không nói, kiếm trận này có uy lực cực lớn, đáng tiếc, nàng phải đối mặt rất nhiều cường giả!

- Kiếp sau gặp lại!

Kiếm trận!

Nhưng vào lúc này, một tiếng nổ vang rung trời đột nhiên vang lên ở chân trời, ngay sau đó, một bóng người chậm rãi rơi xuống từ trên không!

Vừa mới giao chiến, Thương Kiếm tông trực tiếp bị nghiền ép, bởi vì trên phương diện nhân số, bên Thương Kiếm tông kém rất rất nhiều.

- Diệp vô sỉ, nếu sau ngày hôm nay ngươi vẫn có thể sống được, nhớ kỹ đi Đúc Khí phong, nơi đó, có một kiện đồ vật lưu lại cho ngươi...

Mà một bên khác, mấy người Chiến Thiết cũng là dồn dập phóng lên tận trời, đối chiến những cường giả phía chân trời kia!

Oanh!

Kiếm trận vừa mới xuất hiện, đã bị hơn mười cường giả hợp lại trực tiếp oanh đến hư ảo!

Trong chớp nhoáng này, Diệp Huyền phía dưới đầu óc trống rỗng.

Tự bạo!

Chiến Thiết đột nhiên nổ tung lên, một đạo kiếm quang mạnh mẽ cuồn cuộn tận chân trời, trong mười mấy người kia, hai người cầm đầu trực tiếp bị đạo kiếm quang này chém chia năm xẻ bảy, những người còn lại cũng điên cuồng lùi nhanh lại!

Nghiền ép!

Thanh âm vừa dứt, hắn quay đầu nhìn về phía mười mấy người lao xuống phía hắn kia, điên cuồng cười một tiếng:

- Tới đi!

Nói xong, thân thể của hắn đột nhiên bành trướng, sau một khắc ...

Ầm ầm!

Trên không, Chiến Thiết đột nhiên quay đầu nhìn xuống Diệp Huyền phía dưới, nhếch miệng cười một tiếng:

Người này, chính là Chiến Thiết!

Lúc thấy bóng người này, Diệp Huyền lập tức ngây dại.

Chết rồi?

Cứ như vậy chết rồi?

Mà một bên khác, một bóng người đột nhiên bay ra ngoài, người bay ra ngoài, chính là Liên Bút Hiền!

Diệp Huyền vội vàng lay động thân hình, đang muốn trợ giúp, mà lúc này, một bóng người đột nhiên ngăn trước mặt hắn.

Người này, hắn nhận biết, chính là Khâu Nguyên viện trưởng Thương Lan học viện!

Khâu Nguyên lạnh lùng nhìn Diệp Huyền:

- Diệp Huyền, ngươi còn nhớ ngày đó ngươi ở Thương Lan học viện ta là uy phong bậc nào? Ngươi...

Đúng lúc này, Diệp Huyền đột nhiên biến mất tại chỗ, vẻ mặt Khâu Nguyên bỗng nhiên đại biến, tay hắn cầm một thanh hắc thước đột nhiên vung ra phía trước, một mảnh ánh mực màu đen chấn động ra, nhưng mà, lại bị Diệp Huyền một kiếm bổ ra!

Nhìn thấy một màn này, Khâu Nguyên hoảng hốt trong lòng, vội vàng lùi lại nhanh, mà lúc này, hơn mười cường giả Chân Ngự Pháp cảnh vây quanh...

Ầm ầm!

Từng tiếng nổ vang đột nhiên vang lên từ chân trời, ngay sau đó, Diệp Huyền trực tiếp lùi xa trăm trượng!

Hắn đang muốn xuất thủ, một bên khác đột nhiên truyền đến một tiếng cười to, tiếng cười lớn này vang lên, một tiếng nổ vang kinh thiên đột nhiên vang vọng, Diệp Huyền quay đầu nhìn lại, không xa phía chân trời, một đạo kiếm quang chấn động chân trời, mà chính giữa kiếm quang kia, là Liên Bút Hiền!

Mà giờ khắc này, Liên Bút Hiền nhìn Thương Kiếm tông phía dưới, trong mắt là lưu luyến, còn có tiếc nuối.... Thời gian dần trôi qua, hắn hoàn toàn biến mất ở trên không.

Diệp Huyền ngây người, dường như nghĩ đến chuyện gì, hắn vội vàng quay đầu nhìn lại, cách đó không xa, Cố Tiểu Nhàn và Việt Kỳ lúc này đang bị hơn hai mươi tên cường giả Chân Ngự Pháp cảnh vây công, mà hai nữ đã sắp chống đỡ không nổi!

Nhưng vào lúc này, Việt Kỳ đột nhiên nhìn thoáng qua phía Diệp Huyền, nàng mỉm cười:

- Bảo trọng!

Thanh âm vừa dứt, nàng điểm một chỉ ngay giữa chân mày của bản thân, trong nháy mắt, một đạo khí tức mạnh mẽ đột nhiên bạo phát ra từ trong cơ thể nàng.

Tự bạo!
Bạn cần đăng nhập để bình luận