Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 406: Đại Thần Trở Lại

Tiểu yêu này hình dạng giống mèo, nhưng vẫn rất khác mèo. Toàn thân nó màu u lam, đuôi rất lớn, lông xù, phần đuôi mang một màu lửa đỏ. Mặt nó tròn trịa, con mắt rất lớn, rất tròn, con ngươi hiện lên màu tinh lam, mà hàm răng của nó lại có mấy cái lộ ra ngoài.

Từ hình dạng mà xem, hết sức đáng yêu!

Đáng nói chính là khóe miệng của nó mang một vệt máu đỏ, dường như đã bị thương.

Tiểu Yêu Thú chỉ nhìn chằm chằm Diệp Huyền, Diệp Huyền có chút không nghĩ ra, hắn đang muốn nói chuyện, lúc này, chân trời nơi xa, một nam tử trung niên đột nhiên xuất hiện.

Lục tôn chủ!

Người tới, chính là Lục tôn chủ Hộ Giới Minh!

Ánh mắt của Lục tôn chủ trực tiếp khóa trên thân Tiểu Yêu Thú kia, hắn đang muốn động thủ, lúc này, hắn đột nhiên nhìn về phía Diệp Huyền:

- Là ngươi!

Giao ra?

Đại thần lầu hai!

Lục tôn chủ cũng không động thủ, mà là chỉ chỉ Tiểu Yêu Thú kia:

Lần này, Diệp Huyền bối rối.

Chẳng lẽ muốn tự động thủ?

- Diệp Huyền, yêu thú này giết mười một vị Ngự Pháp cảnh của Hộ Giới Minh ta, hai vị chân Ngự Pháp cảnh, còn cướp đi một chí bảo của Hộ Giới Minh ta... Nếu ngươi không giao nó ra, nhất định bản tôn sẽ nghiền ngươi xương thành tro!

Vẻ mặt Diệp Huyền có chút ngưng trọng, trước kia hắn không biết Lục tôn chủ, thế nhưng sau khi bị Hộ Giới Minh nhằm vào, hắn cũng đã điều tra Hộ Giới Minh, bởi vậy, hắn nhận biết vị trước mắt này.

Đây là Đại thần lầu hai con mẹ nó a!

Diệp Huyền chậm rãi nắm chặt tay phải, đã chuẩn bị kỹ càng tùy thời thôi động Giới Ngục tháp.

Đối phương sao lại đích thân đến?

Diệp Huyền nhìn qua Tiểu Yêu Thú trước mắt, hắn không biết nó a! Hắn đang muốn nói chuyện, lúc này, Tiểu Yêu Thú kia đột nhiên hóa thành một vệt sáng xanh chui vào trong cơ thể hắn.

Nắm đấm của Diệp Huyền!

- Giao nó ra!

Rõ ràng, đây là kêu hắn đánh Lục tôn chủ!

Nhìn thấy Tiểu Yêu Thú kia tiến vào trong cơ thể Diệp Huyền, vẻ mặt Lục tôn chủ lập tức âm lạnh đi:

Diệp Huyền đang muốn nói chuyện, lúc này, trong giới Ngục tháp, từng tờ giấy trắng bay ra, trên tờ giấy trắng, vẽ một hình người, hình người này, chính là Lục tôn chủ, mà trên đỉnh đầu Lục tôn chủ, là một nắm đấm!

Giới Ngục tháp lập tức yên tĩnh lại.

Diệp Huyền hoảng hốt, vội vàng nói:

Lục tôn chủ: "..."

- Đại thần... Con mẹ nó chứ, đánh không lại a...

Diệp Huyền khẽ gật đầu, chân thành nói:

Diệp Huyền thầm cười khổ:

- Diệp Huyền, bản tôn biết ngươi cuồng vọng, nhưng lại không biết ngươi đã cuồng vọng đến trình độ này!

Nghe Diệp Huyền nói, vẻ mặt Lục tôn chủ dần dần băng lãnh đi:

- Đúng!

Yên lặng một chớp mắt, lầu hai bắt đầu điên cuồng rung động, đầu Diệp Huyền lập tức mê muội một trận...

Luận bàn một thoáng?

Lục tôn chủ cho là mình nghe lầm, lập tức hỏi:

- Ngươi, luận bàn với ta?

- Ngươi đừng làm loạn, ta đánh, ta đánh còn không được sao...

Nữ tử mạng che mặt: "..."

- Lục tôn chủ, a a, chúng ta, chúng ta luận bàn một thoáng?

Yết hầu Diệp Huyền lăn lăn, sau đó nhìn về phía Lục tôn chủ ở chân trời:

Bên cạnh Diệp Huyền, nữ tử mạng che mặt cũng trực tiếp lắc đầu.

Lục tôn chủ!

Đây chính là cường giả cấp bậc cao nhất Thanh Thương giới a!

Diệp Huyền khiêu chiến Lục tôn chủ! Nữ tử mạng che mặt xem ra, đúng là không biết tự lượng sức mình!

Diệp Huyền cũng đành chịu a!

Đại thần lầu hai này không thèm nói đạo lý, kêu hắn đánh Lục tôn chủ, hắn không đánh, tên kia sẽ làm loạn trong tháp a!

Vấn đề là, thật sự không đánh lại a!

Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn qua Lục tôn chủ:

- Lục tôn chủ, ta tự biết không phải đối thủ của ngươi, thế nhưng, yêu thú vừa rồi chính là sư tôn ta nuôi, nếu ngươi muốn bắt nó, Diệp Huyền ta liều mạng cũng sẽ không đáp ứng.

Một cỗ Ác Niệm kiếm ý đột nhiên bạo phát ra từ trong cơ thể hắn, kiếm ý phóng lên tận trời, trực chỉ Lục tôn chủ.

Oanh!

- Quỳ tổ tông ngươi!

Diệp Huyền đột nhiên gầm thét:

Tuyệt không quỳ!

Vẻ mặt Diệp Huyền dữ tợn, cả đời này, ngoại trừ vì muội muội mà quỳ xuống với người, cả đời này, Diệp Huyền hắn chưa từng quỳ với người ta!

- Ngươi thật sự cho là ta không dám động tới ngươi?

Diệp Huyền cười nói:

- Dùng thực lực của Lục tôn chủ, muốn giết ta còn không phải dễ như trở bàn tay... Có điều, sau khi giết ta sẽ ra sao?

Lục tôn chủ đột nhiên bước lên phía trước một bước:

- Quỳ xuống!

Trong nháy mắt, Diệp Huyền như gặp phải vạn sơn áp đỉnh, hai đầu gối trực tiếp cong xuống, kém chút mạnh mẽ quỳ xuống, nhưng bị hắn cưỡng ép chống đỡ.

Thế nhưng, xương cốt toàn thân hắn ngay lúc này trực tiếp rung động "đôm đốp", dường như muốn vỡ tan!

Diệp Huyền nắm chặt hai tay, cắn chặt răng, toàn bộ thân thể rung động kịch liệt, trên trán, càng mồ hôi chảy ròng.

Quỳ xuống?

Lục tôn chủ nhìn chằm chằm Diệp Huyền:

- Không thể trả lời!

Diệp Huyền lắc đầu:

- Sư tôn ngươi là ai.

Lục tôn chủ híp lại hai mắt:

Sư tôn!

Trên không, vẻ mặt Lục tôn chủ âm lãnh, đưa tay đè ép.

Oanh!

Cỗ kiếm ý kia lập tức vỡ tan!

Mà phía dưới, cả người Diệp Huyền tựa như diều đứt dây tầng tầng bay ngược ra sau, vừa bay, bay xa trọn vẹn mấy trăm trượng, cuối cùng, hắn đập ầm ầm trên mặt đất, trực tiếp nện ra một rãnh sâu vài trượng trên mặt đất.

Trên không, Lục tôn chủ lạnh lùng nhìn Diệp Huyền:

- Dù cho ngươi yêu nghiệt, thế nhưng giờ phút này, trong mắt ta, vẫn như cũ tựa như sâu kiến.

Thanh âm vừa dứt, hắn đang muốn xuất thủ lần nữa, lúc này, Diệp Huyền từ trong hố sâu đột nhiên cầm kiếm phóng lên tận trời, trảm thẳng Lục tôn chủ.

Một bên, trong mắt nữ tử mạng che mặt tràn đầy khó có thể tin, bởi vì nàng không nghĩ tới, Diệp Huyền thật sự dám ra tay với Lục tôn chủ này!

Nhìn thấy Diệp Huyền cầm kiếm chém tới, khóe miệng Lục tôn chủ nổi lên một vệt mỉa mai, hắn phất tay áo một cái.

Oanh!

Diệp Huyền trong nháy mắt đã bay ra ngoài lần nữa, sau đó đập ầm ầm trên tường thành xa xa, tường thành ầm ầm sụp đổ!

Trong loạn thạch, trong miệng Diệp Huyền cuồng phún máu tươi, giờ khắc này, hắn cảm nhận thật sâu bản thân yếu đến cỡ nào!

Yếu!

Vô cùng yếu!

Mặc dù trong thế hệ trẻ tuổi, hắn đã là cao cấp nhất, thế nhưng, lúc đối diện với những cường giả Trung Thổ Thần Châu thế hệ trước này, hắn vẫn quá yếu.

Giờ khắc này, hắn hiểu được một chuyện!

Trước thực lực tuyệt đối, hết thảy âm mưu quỷ kế đều là phù vân!

Trên không, Lục tôn chủ nhìn xuống Diệp Huyền:

- Ta không biết ngươi dùng biện pháp gì khuyên lui Ma tông và Quỷ tông, nhưng cũng không quan hệ, từ giờ trở đi, Hộ Giới Minh ta sẽ đích thân chơi với ngươi.

Nói xong, hắn lạnh lùng nhìn lướt qua bốn phía:

- Từ giờ phút này, Diệp Huyền ở Thanh Châu một khắc, Thanh Châu một ngày cũng không thể yên bình!

Nói xong, hắn quay người rời đi.

Sau cùng, hắn vẫn không dám hạ sát thủ.

Bởi vì, hắn vẫn sợ nữ tử thần bí kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận