Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1628:

Ầm ầm!

Một luồng sức mạnh linh hồn cường đại bao trùm bạch y nam tử nhưng sức mạnh linh hồn này vừa mới tới trước mặt bạch y nam tử đã biến mất vô tung vô ảnh.

Bạch y nam tử nhìn Diệp Huyền, cười nói: “Thanh kiếm trời sinh khắc linh hồn này của ngươi, thật đáng tiếc, linh hồn ta đã bất hủ, cho nên kiếm này của ngươi không thể nhằm vào ta được!”

Lúc này Tiểu Phạn đột nhiên xuất kiếm.

Xoẹt!

Kiếm phá trường không chém thẳng vào bạch y nam tử.

Bạch y nam tử chậm rãi nhắm hai mắt lại: “Thiên Địa Tịch Diệt!”

Ầm ầm!

Ầm ầm!

Một cột sáng đỏ như máu khóa chặt bạch y nam tử, bạch y nam tử siết chặt tay phải.

Bạch y nam tử đột nhiên nổi giận gầm lên: “Phá!”

Ầm ầm!

Ầm ầm!

Diệp Huyền rút kiếm chém mạnh.

Một luồng sức mạnh cường đại đột nhiên từ trong cơ thể hắn tuôn ra. Phát hiện sức mạnh này, ba người Diệp Huyền thay đổi sắc mặt, nếu để cho sức mạnh này bạo phát thì mấy vạn dặm xung quanh sợ là sẽ hóa thành tro tàn!

Ầm ầm!

Sức mạnh của bạch y nam tử bị bức dừng lại!

Đúng lúc này, Tiểu Phạn đột nhiên cầm kiếm đưa ngang trước mặt.

Sức mạnh to lớn kia đẩy Tiểu Phạn lui lại, bạch y nam tử đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Huyền, Diệp Huyền giận dữ gào thét: “Tù!”

Ầm ầm!

Hắn ta vừa dứt lời...

Trong nháy mắt Diệp Huyền bị đánh bay, mà hắn còn chưa dừng lại thì bạch y nam tử lại xuất hiện trước mặt hắn. Diệp Huyền phản ứng cực nhanh, Trấn Hồn kiếm trong tay đâm mạnh về phía trước.

Cột sáng đỏ như máu kia lập tức nổ tung ra!

Bạch y nam tử đánh ra một quyền.

Đồng tử bạch y nam tử co lại thành hình mũi kim, chỉ thấy cổ họng của hắn ta nứt ra!

Hắn ta vừa dừng lại thì Tiểu Phạn bên cạnh đột nhiên chém một kiếm vào cổ họng mình!

Diệp Huyền híp mắt lại, ngay sau đó sắc mặt hắn biến đổi: “Phù Văn tông!”

Một thanh kiếm chuyên nhằm vào linh hồn!

Lệ Viên!

Nhất Kiếm Định Hồn!

Nói xong, miệng hắn ta khẽ nhếch lên: “Hình như ngươi đã quên mất một vài chuyện.”

Bạch y nam tử thu hồi ánh mắt, khẽ cười nói: “Hay cho Diệp Huyền, cái gì ngươi cũng tính được.”

Mà lúc này, Lệ Viên đang đuổi đánh đám người Trần Độc Cô!

Một kiếm này đâm ra khiến đồng tử bạch y nam tử đột nhiên co lại, hắn ta không dám cứng rắn đỡ một kiếm này, lập tức lùi về phía sau trăm trượng!

Bạch y nam tử cười nói: “Giờ phút này Phù Văn tông hình như không ai có thể chống lại bọn người Nguyên Thiên, không phải sao?”

Diệp Huyền nhếch miệng cười: “Vậy sao?”

Bạch y nam tử mắt hơi nheo lại, hắn ta đột nhiên quay đầu nhìn Phù Văn tông, trong mắt hắn thấy được một dị thú!

Xoẹt!

Diệp Huyền đang muốn ra tay lần nữa, đúng lúc này bạch y nam tử đột nhiên nói: “Diệp Huyền, ngươi thật sự nghĩ rằng ta không để lại đường lui sao?”

Bạch y nam tử nắm chặt hai tay, một luồng sức mạnh thần bí bao vây hắn ta, hắn ta quay đầu lạnh lùng liếc nhìn Thiên Mạch giả: “Hay cho một Thiên Mạch giả!”

Linh hồn bị vỡ!

Diệp Huyền nhìn bạch y nam tử mà không nói gì.

Giờ phút này, trong lòng hắn dâng lên dự cảm không lành.

Tầng thứ chín đột nhiên thấp giọng thở dài: “Ngươi đánh giá thấp thực lực của hắn rồi!”

Giọng tầng thứ chín vừa dứt, bạch y nam tử liền nói: “Ngươi đánh giá thấp thực lực của ta. Cho dù là linh hồn cũng không phải người ngươi có thể địch lại!”

Vừa dứt lời, tay phải hắn ta ấn mạnh xuống.

Ầm ầm!

Trong nháy mắt, một uy áp vô hình bao trùm đám người Diệp Huyền.

Tiểu Phạn đang muốn xuất kiếm, bạch y nam tử lại đột nhiên nhìn nàng, tay phải hắn ta nắm chặt rồi đánh mạnh một đòn về phía nàng: “Kỷ Nguyên Thần Quyền!”

Một quyền này đánh ra phảng phất ẩn chứa sự huyền bí vô cùng, trong đó chứa sức mạnh cường đại mênh mông như tinh không bao la!

Diệp Huyền thay đổi sắc mặt, hắn đang muốn ra tay thì quang trận kia đột nhiên run lên dữ dội. Ngay sau đó, Diệp Huyền và Tiểu Phạn bị một luồng ánh sáng trắng bao phủ, trong nháy mắt cả hai người đều biến mất.

Vừa nói xong, hắn ta vừa xòe hai lòng bàn tay ra, một quang trận màu đen đột nhiên xuất hiện dưới chân Diệp Huyền và Tiểu Phạn!

Diệp Huyền nhìn bạch y nam tử, đang muốn ra tay thì hắn ta đột nhiên nói: “Tới lúc rồi!”

Lúc này, Tiểu Phạn trước đó bị đánh lui đã xuất hiện bên cạnh Diệp Huyền, nàng nhìn chằm chằm bạch y nam tử, kiếm trong tay nàng đang run lên!

Hắn ta nhìn chằm chằm Diệp Huyền: “Hay cho một Tử Nhân kinh, không hổ là nhân vật yêu nghiệt nhất ngoại trừ kỳ nhân!”

Tại thời điểm quan trọng này, hắn vẫn kích hoạt bất tử chi thân của mình, mà ấn ký màu đỏ giữa lông mày hắn cũng vỡ vụn trong nháy mắt. Diệp Huyền đâm một kiếm về phía bạch y nam tử trước mặt, thế nhưng một kiếm này lại là đâm hụt vì bạch y nam tử đã lui ra ngoài trăm trượng.

Nhưng một kiếm của hắn hạ xuống lại phảng phất như bị thứ gì đó quấn lấy, không cách nào động đậy được.

Bạch y nam tử nhìn Diệp Huyền, trong mắt sát ý bắt đầu nổi lên, nhưng cuối cùng hắn ta cũng không dám hạ sát chiêu. Hắn ta vẫn cực kỳ kiêng kỵ nữ tử váy trắng suýt chút nữa đã hủy diệt Ngũ Duy vũ trụ.

Lúc này, thấy trong cơ thể Diệp Huyền đột nhiên xuất hiện vô số tử khí, bạch y nam tử đột nhiên biến mất. Lần thứ hai xuất hiện, hắn ta đã ở trước mặt Diệp Huyền. Ngay sau đó, hắn ta nhấn ngón tay một cái, một ấn ký màu máu in ở giữa lông mày Diệp Huyền.

Ầm ầm!

Trong nháy mắt, tử khí trong cơ thể Diệp Huyền lặng xuống. Không chỉ như thế, hắn còn không cách nào điều động bất kỳ sức mạnh gì!

Diệp Huyền nhe răng, điên cuồng rống giận, trong nháy mắt tử khí trong cơ thể lại vận chuyển.

Ầm ầm!

Một luồng tử khí ngập trời từ trong cơ thể hắn tuôn ra!

Bất tử chi thân!

Diệp Huyền cầm kiếm chém mạnh về phía trước, không phải Thiên Tru kiếm mà là thanh kiếm màu đen. Thanh kiếm này có tác dụng thần kỳ đối với các loại thần thông chứa đựng không gian chi lực như thế này.

Bạch y nam tử không đuổi theo nàng mà nhìn Diệp Huyền. Tay phải hắn ta cách không túm về phía Diệp Huyền, một luồng sức mạnh cường đại bao vây lấy hắn, mà không gian nơi Diệp Huyền đang đứng trong nháy mắt xoắn thành một mạng lưới.

Mà Tiểu Phạn thì bị luồng sức mạnh đánh cho phải điên cuồng bạo lui!

Hai luồng sức mạnh vừa tiếp xúc thì bạo phát mạnh mẽ, bốn phía không trung sôi trào tựa như nước sôi. Tiếp theo, không trung bắt đầu bị huỷ diệt từng tấc một, biến thành một mảnh hư vô!

Ầm ầm!

Xa xa, trong mắt Tiểu Phạn cuối cùng cũng có tia dao động, nàng bước lên một bước, hai tay cầm kiếm mạnh mẽ chém về phía trước. Lúc này, thanh thiết kiếm rỉ sét đột nhiên run lên dữ dội, một tiếng kiếm vang vọng tận trời, xé nát bầu trời.

Bị cưỡng chế truyền tống đi!

Một bên, Trương Văn Tú định ra tay lại bị phu tử ngăn cản: “Ngươi không phải đối thủ của hắn ta!”

Bạch y nam tử nhìn hai nữ tử một cái, xoay người rời đi.

Nữ phu tử đột nhiên nói: “Rốt cuộc thì ngươi là ai?”

Bạch y nam tử dừng bước: “Không giết hai người các ngươi là nể mặt tiên tri lắm rồi, mặc dù ta và hắn ta có ý nghĩ khác nhau nhưng ta vẫn kính nể tính cách của hắn ta, cũng kính nể hành vi của hắn ta, hắn ta xứng đáng với sự tôn trọng của ta.”

Nữ phu tử híp mắt lại: “Ngươi đã gặp tiên sinh?”

Bạch y nam tử gật đầu: “Đã từng gặp!”

Nữ phu tử trầm giọng nói: “Rốt cuộc ngươi là ai?”

Bạch y nam tử nói: “Chuyện này không quan trọng!”

Trương Văn Tú đột nhiên nói: “Ngươi đưa bọn họ đi đâu?”

Bạch y nam tử cười nói: “Ta muốn xem, lần này có phải hắn cũng nghịch thiên giống như ở Vĩnh Sinh chi địa hay không.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận