Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1207: Đi ăn mỳ

Khương Cửu trầm giọng nói: “Ngươi đừng giấu ta!”

Diệp Huyền lại cười: “Không có gì thật mà, lần này ta trở về là để xử lí một vài chuyện!”

Nói đoạn, Diệp Huyền vung tay, mười chiếc bình ngọc rơi xuống trước mặt hai nữ tử.

Diệp Huyền nói: “Bên trong những chiếc bình ngọc này là suối sinh mệnh, thứ này vô cùng trân quý, hai người các ngươi mỗi người giữ một bình. Còn lại thì đưa cho gia chủ các thế lực mỗi người một bình. Ngoài ra, tặng cho những người ưu tú, có tiềm năng đặc biệt của chúng ta nữa. Tóm lại, các ngươi tự chia đi!”

Nói đoạn, Diệp Huyền ngừng lại một chút rồi lên tiếng: “Thứ này rất quý giá, phải biết giữ gìn.”

Suối sinh mệnh không phải ai cũng có thể sở hữu.

Hai nữ tử khẽ gật đầu, Thượng Quan Tiên Nhi do dự một lát rồi nói: “Thiên phú của ta không được tốt cho lắm, cho ta thì hơi bị lãng phí, ta…”

Diệp Huyền nhìn Thượng Quan Tiên Nhi, hắn nói: “Ngươi đừng nói vậy, ngươi và Tiểu Cửu đều có công lao, những gì mà hai người các ngươi bỏ ra không hề ít hơn so với người khác. Suối sinh mệnh này sẽ hỗ trợ các ngươi rất nhiều, kể cả tăng thọ nguyên hay là rèn luyện thân thể… Tóm lại, hai người các ngươi phải nhớ kĩ, nếu các ngươi đã nắm quyền thì đừng ngược đãi bản thân, có lợi lộc gì có thể lấy thì cứ lấy, hiểu chưa?”

Diệp Huyền mỉm cười: “Ta sẽ tự giải quyết ổn thỏa!”

Khương Cửu nhìn về phía ngoài điện, nàng không đáp lời.

Diệp Huyền phất tay phải, một đống đồ nữa rơi xuống trước mặt hai nữ tử: “Một vài chiến lợi phẩm của ta đấy, các ngươi tự chọn đi, những cái còn lại thì cứ mang đi bán, sau đó mua một ít kiếm cho ta, cấp càng cao càng tốt. Phải nhanh, hai ngày sau ta cần đến!”

Bên trong đại điện, hai nữ tử nhìn nhau, Thượng Quan Tiên Nhi nói: “Chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra!”

Nói đoạn, sắc mặt hắn trở nên nghiêm nghị: “Hiện giờ Huyền Hoàng Đại Thế Giới đang dần lấy lại sự bình yên. Mà trước đó, vấn đề lớn nhất nằm trong nội bộ chúng ta, nếu chúng ta không xử lí tốt nội bộ thì ắt sẽ loạn.”

Ở bên cạnh Diệp Linh!

Thượng Quan Tiên Nhi lắc đầu mỉm cười: “Ngươi đang bảo chúng ta tham ô đó hả?”



Thượng Quan Tiên Nhi gật đầu: “Ta hiểu rồi!”

Diệp Huyền bật cười: “Các ngươi đâu phải những kẻ không biết chừng mực!”

Nói đoạn, hắn đứng dậy và bước ra khỏi đại điện.

Mấy năm nay hắn đã quá bận bịu rồi!

Thượng Quan Tiên Nhi do dự một lát rồi hỏi: “Có chuyện gì đã xảy ra sao?”

Diệp Huyền vẫn luôn áy náy về điều này.

Bên trong thành, Diệp Huyền dẫn Diệp Linh đi dạo phố.

Lần này trở về hắn muốn ở bên cạnh muội muội.

Lúc này, Diệp Linh đưa Diệp Huyền tới một quán mì, nàng vẫy tay: “Ông chủ, cho hai bát mì, thêm hai quả trứng!”

Bởi lẽ thế lực mạnh lên thì vẫn là một phần của Thần Quốc. Nói một cách đơn giản thì hiện giờ mọi người đều hòa nhập với nhau!

Diệp Linh cười tươi rói, nàng nói: “Ca bận mà, ta biết! Hơn nữa, hiện giờ ta cũng bận lắm! Tiên Đạo tông có biết bao nhiêu là việc! Nếu Tiên Nhi và Khương Cửu tỷ tỷ không giúp ta thì ta thực sự không ôm đồm hết được!”

Điều này là chưa từng có trước đây!

Diệp Linh gật đầu: “Được! Ta nghe lời ngươi!”

Trong thành rất náo nhiệt và phồn vinh hơn ngày xưa rất nhiều, bởi lẽ cách trị quốc của Thần Quốc vô cùng có hiệu quả. Hơn nữa, sau khi hắn nắm quyền, hắn không hề loại bỏ thế lực cũ mà khuyến khích bọn họ phát triển.

Lại là nữ nhân này.

Người này chính là Viên Tiểu Đao!

Diệp Huyền còn đang định nói gì đó thì đúng lúc ấy, hắn bỗng nhìn về phía bên phải. Nơi đó có một nữ tử đang chậm rãi bước tới!

Thần Quốc không sợ bất cứ một thế lực mạnh nào!

Diệp Huyền cười: “Cảm giác khi được làm tông chủ thế nào?”

Diệp Linh cũng cười: “Cũng khá vui! Chỉ là Tiên Nhi tỷ tỷ bảo ta khi ở trước mặt bọn họ phải nghiêm túc hơn một chút mới được!”

Diệp Huyền gật đầu: “Phải nghiêm túc là đúng, bằng không sau này sao ngươi quản lí được bọn họ?”

Chỉ cần Diệp Huyền và Bắc Cảnh vương không ngốc, không yếu thì nội bộ Huyền Hoàng Đại Thế Giới sẽ không bao giờ loạn! Nếu như gặp phải những người ngu ngốc, vô năng thì đương nhiên sẽ khác!

Diệp Huyền mỉm cười: “Là ca không tốt, lâu rồi không có thời gian ở bên ngươi!”

Hai tay Diệp Linh chống cằm, nàng nhìn Diệp Huyền, chớp mắt nói: “Ca, hôm nay sao ngươi rảnh rỗi vậy?”

“Có ngay!” Ông chủ cười đáp một tiếng rồi bắt đầu bận bịu.

Viên Tiểu Đao bước tới trước mặt hai huynh muội rồi ngồi xuống, nàng mỉm cười: “Ông chủ, cho thêm một bát mì nữa!”

“Có ngay!”

Ở phía xa, ông chủ đáp một tiếng.

Lúc này, Diệp Linh nhìn chằm chằm Viên Tiểu Đao, nàng hỏi: “Ngươi là tẩu tử mà ca ca của ta mới tìm được đúng không?”

Diệp Huyền: “…”

Viên Tiểu Đao: “…”

Thấy vẻ mặt của hai người, Diệp Linh lại hỏi: “Chẳng lẽ lại không phải?”

Diệp Huyền mỉm cười: “Không phải!”

Diệp Linh liếc nhìn Viên Tiểu Đao, nàng xin lỗi: “Tỷ tỷ đừng để bụng nhé.”

Viên Tiểu Đao quan sát Diệp Linh một hồi rồi nói: “Thể chất của ngươi rất đặc biệt!”

Diệp Linh mỉm cười: “Có nhiều người cũng nói như vậy lắm!”

Viên Tiểu Đao đang định nói tiếp thì lúc này, ba bát mì nóng hôi hổi đã được bưng lên.

Ông chủ vừa cười vừa nói: “Mời ba vị dùng!”

Diệp Linh cũng không khách sáo, nàng bắt đầu ăn.

Diệp Huyền chỉ mỉm cười rồi cũng cầm đũa gắp mì.

Còn Viên Tiểu Đao thì không ăn.

Diệp Linh nhìn Viên Tiểu Đao, nói: “Tỷ tỷ không ăn sao?”

Viên Tiểu Đao mỉm cười: “Có ngon không?”

Diệp Linh gật đầu: “Ngon!”

Nói đoạn, nàng gắp quả trứng trong bát mình vào bát của Viên Tiểu Đao: “Tỷ tỷ nếm thử xem!”

Viên Tiểu Đao nhìn bát mì trước mắt, nàng trầm ngâm hồi lâu rồi cầm đũa lên bắt đầu ăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận