Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3602. Ngươi hiểu chưa? (2)



Chương 3602. Ngươi hiểu chưa? (2)




Đúng lúc đó, một nữ tử đột nhiên xuất hiện.
Người tới là Thần Khâm.
Ba người Võ Linh Vương nhìn Thần Khâm, Thần Khâm nói: “Các ngươi thực sự tin hắn là Mệnh Tri cảnh sao?”
Hoang Nguyên Thần nhìn chằm chằm nàng ta: “Ý ngươi là sao?”
Thần Khâm mỉm cười: “Là sao? Ta cho ngươi hay, tên kia không phải là Mệnh Tri cảnh gì cả, hắn chỉ ở Vô Gian chi đạo thôi!”
Hoang Nguyên Thần lạnh lùng nói: “Ngươi nói hắn ở Vô Gian chi đạo, thế ta hỏi ngươi, tại sao hắn không bị lồng giam thời không ảnh hưởng? Lồng giam thời không đó là giả ư?”
Thần Khâm lạnh lùng nói: “Sở dĩ hắn có thể không bị lồng giam thời không ảnh hưởng là bởi thanh kiếm trong tay hắn, thanh kiếm đó đặc biệt nhất, có thể bỏ qua bất cứ thời không nào chứ không phải thực lực của hắn!”
Hoang Nguyên Thần trầm giọng nói: “Thanh kiếm đó có thể bỏ qua mọi thời không?”
Thần Khâm gật đầu: “Đúng vậy!”
Hoang Nguyên Thần lại nói: “Tại sao thanh kiếm đó có thể bỏ qua mọi thời không?”
Thần Khâm nói: “Sao ta biết được?”
Hoang Nguyên Thần mỉm cười: “Cô nương, giả dụ ngươi nói thật, hắn không phải Mệnh Tri cảnh thì tại sao thanh kiếm trong tay hắn lại kinh khủng như vậy? Sao nó không bị thời không nào ảnh hưởng? Câu hỏi này ban nãy ngươi đã trả lời, vậy thì ta sẽ đổi câu hỏi khác! Thanh kiếm này đến từ đâu?”
Vẻ mặt Thần Khâm lạnh lùng: “Sao ta biết được?”
Hoang Nguyên Thần mỉm cười: “Ngươi không biết? Thế thì ta lại hỏi ngươi, ngươi cũng là cường giả Nguyên Thần cảnh đỉnh phong, thế ngươi có thể tạo ra thần vật bỏ qua thời không được không?”
Thần Khâm trầm mặc.
Bởi vì nàng ta không thể!
Hoang Nguyên Thần lắc đầu cười: “Hơn nữa, trước đó hắn còn thi triển một loại thời không thần bí, ta chưa từng thấy thời không này, đã vậy, ta có thể chắc chắn rằng thời không này cao hơn bất cứ thời không nào! Cô nương, ngươi có thể nói xem thời không thần bí đó đến từ đâu không?”
Thần Khâm nhìn hắn ta: “Ta tới đây là để nói cho ngươi biết, hắn không phải Mệnh Tri cảnh, ngươi cần gì phải quan tâm nhiều như vậy?”
Hoang Nguyên Thần mỉm cười: “Dù hắn thực sự không phải Mệnh Tri cảnh nhưng hắn tuyệt đối không phải người bình thường, thậm chí còn có cường giả Mệnh Tri cảnh phía sau hắn! Bằng không hắn không thể sử dụng mấy thần vật này!”
Nói đoạn, hắn ta bèn lắc đầu cười: “Vậy thì Mộc Sâm cũng ngu xuẩn quá, tại sao hắn ta lại cung kính với thiếu niên kia như vậy? Dù là bởi vì sao thì cũng có thể chắc chắn rằng, thiếu niên đó tuyệt đối không đơn giản!”
Thần Khâm nhìn Hoang Nguyên Thần mà không nói chuyện.
Hoang Nguyên Thần tiếp tục nói: “Cô nương nói với chúng ta những điều này là muốn chúng ta động thủ! Cũng tức là cô nương đối địch với thiếu niên đó, thế nhưng cô nương không dám ra tay! Nếu hắn mới chỉ là Vô Gian chi đạo thì tại sao cô nương không xử lí hắn? Ngươi đi xử lí hắn đi chứ!”
Vẻ mặt Thần Khâm có hơi khó coi.
Hoang Nguyên Thần nhìn nàng ta bằng ánh mắt không mấy thân thiện: “Còn muốn lợi dụng ta, trông ta giống mất não lắm hả?”
Nói đoạn, hắn ta bèn quay người rời đi.
Thần Khâm trầm mặc một lúc rồi cũng định rời đi, song lúc này, Võ Linh Vương đột nhiên nói: “Cô nương, thiếu niên đó không phải Mệnh Tri cảnh thật sao?”
Thần Khâm liếc nhìn hắn ta: “Ngươi tin hay không thì tùy!”
Võ Linh Vương mỉm cười: “Đương nhiên là ta tin! Bởi vì nếu thiếu niên này là Mệnh Tri cảnh thật sự thì chắc chắn sẽ không bỏ qua cho chúng ta, hơn nữa hắn còn không ra tay!”
Triệu Thần Tiêu ở bên cạnh trầm mặc nói: “Như lời Hoang Nguyên Thần nói, thiếu niên đó không phải người bình thường!”
Võ Linh Vương gằn giọng nói: “Hai người chúng ta đã đuổi theo nữ tử đó một tháng, sắp có được Thiên Cực tinh khoáng luôn rồi. Sao hắn vừa đến là chúng ta phải nhường cho hắn?”
Nói đoạn, sắc mặt hắn ta bèn trở nên hung dữ: “Chỉ cần hắn ta không phải là Mệnh Tri cảnh thì chúng ta cần gì phải sợ hắn?”
Triệu Thần Tiêu có hơi do dự.
Võ Linh Vương nhìn Thần Khâm: “Cô nương, liên thủ không?”
Thần Khâm do dự một lát rồi nói: “Có thể!”
Võ Linh Vương nói: “Đi!”
Nói đoạn, hắn ta bèn biến mất cùng Thần Khâm.
Triệu Thần Tiêu do dự một lát, cuối cùng hắn ta vẫn không động thủ vì hắn ta tin lời Hoang Nguyên Thần hơn!

Mấy người Diệp Huyền vừa quay lại Thiên Cực thành thì Võ Linh Vương và Thần Khâm đã xuất hiện trước mặt bọn họ.
Thấy vậy, Diệp Huyền chợt nhíu mày.
Võ Linh Vương nhìn Mộc Sâm: “Mộc Sâm, hắn không phải cường giả Mệnh Tri cảnh, sở dĩ hắn có thể không bị thời không ảnh hưởng là bởi thanh kiếm trong tay hắn! Không có thanh kiếm đó thì hắn chẳng là gì cả!”
Nghe vậy, Mộc Sâm bèn nhíu mày. Hắn ta nhìn Diệp Huyền, Diệp Huyền mỉm cười: “Là cô nương này nói với ngươi như vậy?”
Thần Khâm nhìn hắn: “Ngươi còn muốn tiếp tục giả bộ nữa sao?”
Diệp Huyền mỉm cười, hắn xòe tay ra, Thanh Huyền Kiếm bèn bay đến trước mặt Võ Linh Vương: “Không phải nàng ta nói thanh kiếm này rất lợi hại hay sao? Nào, ngươi dùng đi!”
Võ Linh Vương híp mắt, hắn ta liếc nhìn Thần Khâm. Thần Khâm trầm mặc, nàng ta thấy có gì đó sai sai.
Lúc này, Võ Linh Vương đột nhiên nắm lấy thanh kiếm rồi chém mạnh xuống.
Vụt!
Một đường kiếm chém xuống, không gian nứt vỡ!
Thế nhưng đây chính là sức mạnh của Võ Linh Vương!
Võ Linh Vương sững sờ, hắn ta không cam tâm nên lại nghiên cứu Thanh Huyền Kiếm, nhưng vẫn không thấy gì đặc biệt cả!
Thanh kiếm này chẳng có tác dụng gì cả!
Lúc này, Diệp Huyền ở phía xa xa đột nhiên bước về phía Võ Linh Vương, hắn mỉm cười: “Thanh kiếm này bất phàm là nhờ người, ở trong tay một vài người, nó cũng chỉ là một thanh kiếm bình thường thôi. Thế nhưng nếu nằm trong tay ta, nó là thanh kiếm vô địch nhất!”
Nói đoạn, hắn bèn nhìn Võ Linh Vương: “Kiếm không quan trọng, quan trọng là người sử dụng kiếm, kiếm bất phàm nhờ người, ngươi hiểu chưa?”
Mọi người: “…”
Hết chương 3602.



Bạn cần đăng nhập để bình luận