Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 810: Ngươi Có Thể Làm Gì?

Diệp Huyền rất bình tĩnh, nói:

- Đối với chuyện vừa rồi, ta rất xin lỗi, bởi vì đây không phải mục đích của ta, thế nhưng, nếu như cho ta một cơ hội lần nữa, ta cũng sẽ giết hắn! Sẽ giết không chút do dự!

Nghe vậy, sắc mặt đám người Võ viện có mặt ở đây càng khó coi!

Phách lối!

Đã vậy còn rất quá đáng!

Ánh mắt lão giả dần dần lạnh như băng, quát:

- Để cho lão phu nhìn một chút, ngươi có bao nhiêu cân lượng! Dám. . .

Lão giả nói đến đây, một thanh phi kiếm đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, nhanh như điện!

Hai đạo kiếm quang vỡ nát, thế nhưng lão giả cũng bị ép lùi lại vài chục trượng, khi hắn vừa dừng lại, lại có hai thanh phi kiếm chém tới. . .

Tốc độ phi kiếm quá nhanh!

Phi kiếm xuất hiện bất ngờ ép lão giả không thể tiếp tục ra tay với Diệp Huyền, hai tay hắn ngăn cản trước và sau, hắn phải dùng thân thể chống lại phi kiếm của Diệp Huyền!

Trong ánh mắt quan tâm của đám người chung quanh, lão giả không ngừng lùi lại.

Ầm ầm!

Bọn họ không ngờ lão giả có thể bị Diệp Huyền áp chế!

Sắc mặt lão giả biến hóa, hắn nghiêng người tránh thoát thanh phi kiếm này, sau đó hắn lao thẳng về phía Diệp Huyền.

Nhanh đến mức lão giả không có biện pháp trốn tránh, không chỉ nhanh, lực lượng phi kiếm này rất mạnh, trên thân thể lão giả đã xuất hiện vài chục vết thương!

Sau một tiếng nổ vang lên, Diệp Huyền không ngừng lùi lại, lão giả cũng bị kiếm của Diệp Huyền ép dừng lại, cùng lúc đó, hai thanh phi kiếm lặng lẽ không một tiếng động xuất hiện trước mặt và sau lưng lão giả.

Cùng lúc đó, Diệp Huyền đứng cách đó không xa đột nhiên rút kiếm chém mạnh.

Phanh phanh. . .

Hắn lại bị một tên đệ tử Kiếm tông áp chế?

Phanh phanh!

Chỉ chốc lát, lão giả đã lui ra sau mấy trăm trượng!

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt đám người có mặt ở đây đã thay đổi.

Phải biết, lão giả này chính là một tên viện sĩ Võ viện, mặc dù chỉ truyền thụ phương diện học thuật, nhưng hắn cũng là viện sĩ!

Đây chính là võ sư chuyên dạy bảo võ học của Võ viện, thực lực tuyệt đối không phải viện sĩ bình thường có thể sánh bằng!

Giữa sân, có người kinh hô!

- Thì ra Võ viện không chỉ ưa thích lấy lớn hiếp nhỏ, còn ưa thích xa luân chiến! Hôm nay ta xem như được mở mang kiến thức.

Bởi vì sau lưng hắn không xa, một tên nam tử trung niên cầm trường thương xuất hiện.

Diệp Huyền mở lòng bàn tay ra, Trấn Hồn kiếm xuất hiện trong tay hắn, hắn chỉ kiếm vào Lâm sư, nói:

Vào lúc này, phi kiếm của Diệp Huyền ngừng lại.

Xùy!

Vừa dứt lời, mũi chân hắn điểm nhẹ một cái.

- Vậy thì đánh đi!

- Là Lâm sư!

Nghe vậy, Lâm sư ngừng lại.

Lâm sư nhìn Diệp Huyền, gương mặt lạnh như băng.

- Ngươi tới Võ viện ta giết người gây sự, làm sao, còn hi vọng Võ viện ta quyết đấu công bằng với ngươi?

Lâm sư!

Khi Lâm sư sắp xuất thủ, Diệp Huyền đột nhiên cười khẽ:

Lúc này nói bất cứ cái gì cũng không có ý nghĩa!

Lâm sư nhìn Diệp Huyền, hắn không nói gì, chuẩn bị ra tay.

Diệp Huyền hóa thành một đạo kiếm quang bay thẳng về phía trước, những nơi đi qua, không gian cũng bị xé nứt!

Nơi xa, Lâm sư híp mắt quan sát, ánh mắt hắn đầy ngưng trọng, cùng lúc đó, hắn xuất thủ tấn công vào vị trí hai thước trên đầu hắn.

Oanh!

Không gian trước mặt Lâm sư đột nhiên vỡ nát, hai thanh phi kiếm đột nhiên xuất hiện trên đầu và sau lưng Lâm sư!

Sắc mặt Lâm sư đã thay đổi, thân thể lóe lên, hắn lướt sang trái vài chục trượng, khi hắn vừa dừng lại, một đạo kiếm quang đã tàn nhẫn chém thẳng vào đầu hắn.

Đồng tử Lâm sư mở to, hắn nâng thương chặn lại!

Ầm!

Khi kiếm của Diệp Huyền hạ xuống, Lâm sư đã bị đánh lui vài chục trượng, cùng lúc đó, hai đạo kiếm quang lại xuất hiện.

Phanh phanh!

- Ngươi cũng tới?

Chiến Quân chạy đến trước mặt Diệp Huyền, cười to nói:

Người tới, chính là Chiến Quân!

Diệp Huyền quay người, hắn sửng sốt khi nhìn thấy người gọi mình!

Giọng nói quen thuộc!

- Diệp huynh?

Diệp Huyền lui về phía sau vài chục trượng, vừa chạm đất, mặt đất dưới chân hắn đã nổ tung!

Lâm sư đang muốn ra tay tiếp, thế nhưng hai đạo kiếm quang đã ém hắn phải lưu lại tại chỗ!

Lâm sư không ra tay, hắn nhìn chung quanh, sau một phen giao thủ, chung quanh đã vỡ nát và bừa bộn!

Vào lúc này, hắn lại ra tay đã không có ý nghĩa gì.

Thứ nhất, hắn không có nắm chắc chém giết Diệp Huyền, thứ hai, trên người hắn bây giờ đã có vết kiếm thương, thế nhưng Diệp Huyền lại không bị thương chút nào, hiển nhiên, hắn đã lâm vào hạ phong, thứ ba, nếu hắn lại ra tay nhưng bị thua, lúc đó không chỉ hắn bị mất mặt, còn có mặt mũi của Võ viện.

Võ sư của Võ viện lại bại bởi một đệ tử Kiếm tông. . . Nếu tin tức này truyền đi, thanh danh Võ viện sẽ bị phá hủy!

Hắn không thể thua!

Nơi xa, Diệp Huyền nhìn thấy Lâm sư không ra tay, hắn cũng không có lựa chọn ra tay, thực lực của đối phương không yếu, nếu hắn muốn giết đối phương, trừ khi bại lộ lá bài tẩy của mình!

Đúng lúc này, một giọng nói vang lên sau lưng Diệp Huyền.

Ầm!

Diệp Huyền cầm kiếm đâm về phía trước.

Ngay sau đó, một cây thương dài màu đỏ đâm tới!

Diệp Huyền dự định xuất thủ cũng cau mày, bởi vì chung quanh hắn đột nhiên xuất hiện vô số bóng thương, những bóng thương này bao trùm kín không kẽ hở, thế nhưng rất nhanh, những cái bóng này đều bị kiếm quang chém vỡ!

Diệp Huyền muốn tiếp tục ra tay, lúc này, Lâm sư đột nhiên ngẩng đầu nhìn Diệp Huyền, thân thể hắn đột nhiên biến mất!

Cách đó không xa, hai đạo kiếm quang vỡ nát, Lâm sư đã lui mấy trăm trượng!

Diệp Huyền mỉm cười, nói:

- Vừa tới.

Chiến Quân cười ha ha một tiếng, nói tiếp:

- Tới thì tốt! Ngươi cũng tới gia nhập Võ viện sao?

Diệp Huyền lắc đầu.

Chiến Quân còn muốn nói điều gì, đột nhiên, hắn nghĩ đến cái gì đó, kinh ngạc nói:

- Ta nghe bọn họ nói có kiếm tu tới nơi này giết người. . . Không phải là ngươi chứ?

Diệp Huyền cười nói:

- Chính là ta!

Gương mặt Chiến Quân cứng đờ, một lát sau, hắn lắc đầu cười khổ, nói:

- Diệp huynh, ngươi tới để đánh nhau sao!

Diệp Huyền mỉm cười, nói:

- Ta tới tìm muội muội Diệp Linh và những người khác, lại xảy ra một ít chuyện, cho nên đánh nhau.

Chiến Quân khẽ gật đầu, còn muốn nói điều gì đó, Diệp Huyền nói:

- Ngươi lui sang một bên đi! Việc này, ta tự mình giải quyết.

Hiện tại Chiến Quân là người Võ viện, nếu như hắn và Chiến Quân đi quá gần, Chiến Quân sẽ không dễ đối mặt.

Chiến Quân cảm thấy không vui, nói:

- Diệp huynh, ngươi nói gì thế? Trong lòng Chiến Quân ta, trời đất bao la, huynh đệ lớn nhất!

Diệp Huyền cười nói:

- Ta biết, việc này, để ta tự mình giải quyết!

Chiến Quân do dự một chút, sau đó quay người nhìn Lâm sư đang đứng cách đó không xa, hắn hơi thi lễ, nói:

- Lâm sư, trong việc này nhất định có hiểu lầm gì đó!

Lâm sư nhíu mày, nói:

- Hiểu lầm? Hắn tới Võ viện giết học sinh Võ viện chúng ta, ngươi nói với ta có hiểu lầm gì sao?

Chiến Quân còn muốn nói tiếp, Lâm sư lạnh lùng nói:

- Lui ra!

Chiến Quân trầm giọng nói:

- Lâm sư, huynh đệ của ta tuyệt đối không có khả năng vô duyên vô cớ giết người, trong việc này nhất định là có hiểu lầm. . .

Lâm sư híp mắt lại, quát:

- Ta bảo ngươi lui ra!

Chiến Quân còn muốn nói điều gì, Diệp Huyền đã nói:

- Chiến huynh, việc này giao cho ta giải quyết đi!

Nói xong, hắn đi đến trước mặt Chiến Quân, nhẹ nhàng vỗ vai Chiến Quân, nói:

- Chớ có bởi vì chuyện của ta mà liên lụy tới ngươi, bằng không thì, lòng ta khó yên!

Chiến Quân do dự một lúc, sau đó gật đầu, nói:

- Diệp huynh, có việc gì cứ bàn bạc thật tốt!

Diệp Huyền cười nói:

- Tốt, bàn bạc!

Nói xong, hắn quay người nhìn sang Lâm sư, Lâm sư cười lạnh, nói:

- Bàn bạc? Nói chuyện gì? Cần, có thể, ngươi giết đệ tử Võ viện ta, ngươi dùng mạng của ngươi trả lại là được rồi!

Nghe vậy, sắc mặt Chiến Quân lập tức trầm xuống.

Hắn biết, việc này chắc chắn không thể nào đi theo hướng tốt!

Bởi vì hắn biết rõ tính tình Diệp Huyền! Đây là gia hỏa ăn mềm không ăn cứng.

Nghe Lâm sư nói thế, Diệp Huyền lắc đầu cười một tiếng, nói:

- Lâm sư, nếu ta làm nhục chí thân của ngươi, ngươi sẽ như thế nào?

Lâm sư híp mắt lại, nói:

- Ngươi có ý gì!

Diệp Huyền cười nói:

- Hôm nay, ta tới tìm muội muội của ta, đệ tử Võ viện bởi vì ta là đệ tử Kiếm tông cho nên không cho ta đi vào, không chỉ như thế, đệ tử Võ viện các ngươi còn sỉ nhục muội muội của ta. . .

Nói đến đây, sắc mặt hắn biến thành hung ác, quát:

- Người nào cho hắn gan chó sỉ nhục muội muội ta? Là Võ viện các ngươi sao?

Lâm sư gằn giọng nói:

- Phải thì như thế nào?

Diệp Huyền cười nói:

- Vậy lão tử giết hắn, ngươi có thể làm gì? Võ viện ngươi có thể làm gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận