Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 581: Yêu Nghiệt Chân Chính!

Diệp Huyền ngây ngẩn cả người, sau đó hỏi:

- Quá mạnh là bị giam giữ?

Viêm Già gật đầu.

Diệp Huyền do dự một chút, sau đó nói:

- Chuyện này... Quá mạnh dường như cũng không có lỗi sai a!

Viêm Già khẽ lắc đầu:

- Quá mạnh, cũng không sai, sai là những người như nàng, vọng tưởng muốn tiến vào Giới Năm Chiều, cho nên, bọn hắn bị nhốt.

Nói đến đây, nàng có chút dừng lại, sau đó lại nói:

Viêm Già nhìn thoáng qua Diệp Huyền:

Lúc này, Viêm Già đột nhiên nói tiếp:

Diệp Huyền lại hỏi:

Diệp Huyền: "..."

- Chủ nhân của ba thanh kiếm trên đỉnh tháp kia?

Diệp Huyền vội hỏi.

- Chẳng qua là không thể ngờ tới, năm đó gặp phải ba cọng rơm cứng kia...

- Cho dù thực lực của bọn hắn nghịch thiên như thế, kém chút đánh vỡ tháp này, thế nhưng bọn hắn cũng không vào được Giới Năm Chiều.

Viêm Già gật đầu.

Diệp Huyền vội hỏi:

- Không nên hỏi những vấn đề sẽ khiến người ta sẽ hoài nghi IQ của ngươi.

Diệp Huyền đang muốn nói chuyện, Viêm Già đột nhiên nói:

- Bọn hắn rất mạnh sao?

- Ngươi đi đi, ngày sau tự do lại gặp lại.

- Vì sao?

Viêm Già cười không nói.

- Giúp sư tôn của ta tái tạo thân thể...

- Chuyện gì?

Diệp Huyền vội vàng nói:

- Tiền bối có thể giúp ta một vấn đề nhỏ?

Diệp Huyền khẽ gật đầu:

Diệp Huyền khẽ gật đầu, dường như nghĩ đến chuyện gì, hắn vội vàng nói:

- Hồn phách của nàng cứ lưu ở nơi đây, ta giúp nàng dưỡng hồn trước.

Viêm Già nói:

- Sau khi ta ra ngoài sẽ đi tìm ngay.

Viêm Già nhìn thoáng qua Diệp Huyền:

- Đồ vật gì?

Viêm Già nói:

- Thần Hồn Mộc, Hộ Tâm Liên, Tố Linh Hoa... đây là ba loại chủ yếu.

Diệp Huyền nói:

- Cần một vài đồ vật, ngươi mang tới cho ta.

Viêm Già nhìn thoáng qua hồn phách của Việt Kỳ, nàng trầm mặc một lát, sau đó nói:

Nói xong, hắn đưa ra hồn phách của Việt Kỳ.

Diệp Huyền nói:

- Tốt, vậy xin làm phiền tiền bối.

Nói xong, hắn đưa hồn phách của Việt Kỳ cho Viêm Già, sau đó rời đi đại điện.

Viêm Già nhìn về phía Diệp Huyền rời đi, không biết đang suy nghĩ gì.

...

Diệp Huyền về tới Tử Hỏa đạo, trong lòng hắn trầm giọng nói:

- Đại thần lầu hai, vì sao nàng không rời đi chỗ kia?

Trầm mặc một lát, Đại thần lầu hai nói:

- Nàng đang mượn chỗ hỏa độc kia để chữa thương.

- Không có, nhưng mà, hôm nay hơi mệt chút, không muốn đi, hôm khác lại đi!

Diệp Huyền suy nghĩ một chút, sau đó cười nói:

- Diệp huynh đã đi đến cuối con đường?

Minh Khôn nhìn thoáng qua sau lưng Diệp Huyền, sau đó nói:

Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn lại, ở trước mặt hắn không xa, một tên nam tử đứng đấy, nam tử này chính là Minh Khôn hắn đã gặp được trước đó .

Lúc này, một thanh âm đột nhiên cắt ngang suy nghĩ của hắn.

Diệp Huyền trầm giọng nói:

- Nếu ngày sau những đạo tắc này đều trở về tháp, mà ta cũng không phải rất mạnh...

- Ngoại trừ chết, ngươi còn có đường khác?

Đại thần lầu hai đột nhiên nói.

Diệp Huyền cười khổ.

Hiện tại hắn dần dần phát hiện, Giới Ngục tháp này càng ngày càng không đơn giản, mà có được thứ chí bảo này, nếu không có thực lực sánh cùng, như Đại thần lầu hai nói, thật sự cũng chỉ có thể chờ chết.

Thực lực!

Nhất định phải có được thực lực cường đại!

- Diệp huynh?

- Năm đó tháp này bị trọng thương, có người nào không bị ảnh hưởng? Chẳng qua là có nhẹ một chút, có nặng một chút.

Đại thần lầu hai nói:

- Nói nhảm!

- Nàng cũng bị thương?

Diệp Huyền hơi ngẩn ra:

- Chữa thương?

Trong mắt Minh Khôn hiện lên vẻ kính nể:

- Diệp huynh có thực lực này, bội phục! Bội phục!

Diệp Huyền cười nói:

- Bình thường, bình thường.

Minh Khôn lắc đầu:

- Diệp huynh khiêm tốn.

Diệp Huyền đổi chủ đề:

- Minh Khôn huynh, ngươi muốn tiếp tục đi tới đích hay sao?

Minh Khôn do dự một chút, sau đó cười khổ:

- Ta nghĩ đây đã là cực hạn của ta, cho nên, ta và Diệp huynh cùng đi ra ngoài.

Diệp Huyền cười nói:

- Vừa vặn cùng đường!

Cứ như vậy, hai người kết bạn đồng hành.

Trên đường, Minh Khôn đi rất chậm, bởi vì hắn còn phải chống đỡ những hỏa độc kia.

Mà Diệp Huyền lại đi hết sức tùy ý, bởi vì những hỏa độc kia căn bản không dám tới gần hắn. Mỗi khi thấy những hỏa độc kia tự động né tránh Diệp Huyền, Minh Khôn lập tức nổi lòng tôn kính!

Diệp Huyền đột nhiên nói:

- Minh Khôn huynh, ngươi có gia nhập tổ chức gì hay không?

Minh Khôn lắc đầu:

- Ưa thích độc lai độc vãng.

Trong lòng Diệp Huyền vui vẻ, vội vàng nói tiếp:

- Ta vừa sáng lập một Tú môn, Minh Khôn huynh có hứng thú gia nhập hay không? Bình thường mọi người tâm sự, cùng nhau nghiên cứu thảo luận võ đạo một thoáng.

Minh Khôn có chút lưỡng lự, lúc này, Diệp Huyền lại nói:

- Một cá nhân tu luyện, mặc dù yên tĩnh, nhưng cũng có chút đóng cửa làm xe, nếu như mọi người cùng nhau nghiên cứu thảo luận, có lẽ sẽ có thu hoạch không tưởng tượng nổi.

Minh Khôn nhìn thoáng qua Diệp Huyền:

- Diệp huynh, ngươi nguyện ý nghiên cứu thảo luận tâm đắc võ đạo của bản thân với người khác?

Diệp Huyền cười nói:

- Nguyện ý, dĩ nhiên, chỉ hạn người một nhà, tỉ như bằng hữu huynh đệ.

Minh Khôn suy nghĩ một chút, sau đó nói:

- Tốt, ta gia nhập!

Nghe vậy, Diệp Huyền mừng rỡ trong lòng, thực lực của Minh Khôn này chắc chắn không yếu hơn Nam Sơn, bởi vì đối phương có thể dựa vào thực lực để đi xa trong Tử Hỏa đạo như vậy, đã đủ để chứng minh hết thảy.

Có Minh Khôn này gia nhập, thực lực của Tú môn tất nhiên sẽ tăng trưởng không ít.

Rất nhanh, hai người ra khỏi Tử Hỏa đạo, mà ở chỗ cửa ra, đám người Tiêu Qua đang chờ ở đây.

Nhìn thấy Diệp Huyền, đám người Tiêu Qua đều thở dài một hơi, mà khi thấy Minh Khôn, bọn hắn đều ngẩn người.

Diệp Huyền dẫn theo Minh Khôn đi tới trước mặt đám người Tiêu Qua, cười nói:

- Đây là Minh Khôn huynh, ta mới quen, từ giờ phút này, hắn chính là người của Tú môn chúng ta.

Nghe vậy, mọi người sửng sốt lần nữa, người của Tú môn sao?

Tiêu Qua nhìn về phía Diệp Huyền:

- Chắc chắn chứ?

Diệp Huyền gật đầu:

- Tự nhiên chắc chắn, làm sao vậy?

Tiêu Qua do dự một chút, sau đó nói:

- Diệp huynh, ngươi không biết hắn là ai sao?

Diệp Huyền lắc đầu.

Tiêu Qua cười nói:

- Hắn chính là Minh Khôn một trong tứ đại yêu nghiệt nội viện.

Tứ đại yêu nghiệt!

Diệp Huyền cười cười, kỳ thật hắn đã đoán được.

Minh Khôn đột nhiên nói:

- Tứ đại yêu nghiệt gì a... Chúng ta ở trong nội viện này còn dám xưng là yêu nghiệt, nhưng nếu ra ngoài, chúng ta cũng không được coi vào đâu.

Nói đến đây, hắn có chút dừng lại, sau đó nhìn thoáng qua Diệp Huyền:

- Dĩ nhiên, Diệp huynh như vậy, ở đâu cũng có thể coi là yêu nghiệt.

Diệp Huyền nói:

- Minh Khôn huynh, ý huynh là, bên ngoài còn có người càng yêu nghiệt hơn nội viện chúng ta?

Minh Khôn cười khổ:

- Nhiều... Vị Ương tinh vực chia làm Nam Vực, Bắc Vực, Thiên Vực. Đạo Nhất học viện chúng ta thuộc về Bắc Vực... Mà thiên tài chân chính của Vị Ương tinh vực, tại Thiên Vực, ngay cả Nam Vực, cũng phải mạnh mẽ hơn bên phía chúng ta rất nhiều.

Nói đến đây, hắn nhìn về phía bên ngoài Tử Hỏa tháp, nói khẽ:

- Nếu không thể lưu lại một chữ phía trên Đạo Trụ Thiên Vực kia, sao dám tự xưng là yêu nghiệt?
Bạn cần đăng nhập để bình luận