Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 537: Ngươi Có Biết, Ta Đã Tìm Ngươi Bao Lâu?

Đại thần tầng hai yên lặng.

Nữ tử váy trắng lại nói:

- với năng lực của ngươi, nhiều nhất tiến thêm một tầng là cực hạn, nếu ở lại tháp này, ngày sau có thể mượn tháp, mà thu được vô hạn khả năng. Đương nhiên, hết thảy do ngươi lựa chọn.

Đại thần tần hai nhìn qua nữ tử váy trắng:

- Có ngươi ở đây, hắn sẽ không gặp nguy hiểm!

Nữ tử váy trắng lắc đầu:

- Đây không phải bản thể của ta… hơn nữa, phong ấn trong tháp này…

Đại thần tầng hai trở nên có chút ngưng trọng, bởi Diệp Huyền đã cưỡng ép thôi động tháp, cho nên phong ấn trong tháp đã sắp nát vụn…

Nữ tử váy trắng nhìn đại thần tầng hai:

Ngoài tháp.

Đại thần tầng hai hiểu rõ.

Nói xong, nàng quay người rời tháp.

Nữ tử váy trắng ngẩng đầu liếc mắt, lắc đầu:

Nữ tử váy trắng thu tay, nói khẽ:

Đại thần tầng hai trầm giọng nói:

Diệp Huyền còn đang điên cuồng thôn phệ linh hồn chi lực, khí tức quanh thân hắn càng lúc càng mạnh, mạnh tới mức hắn đã sắp không chống đỡ nổi nữa.

- Tháp này đã tương liên với bọn hắn, sinh tử nhất thể, nếu giết người trong tháp, phong ấn sẽ bị phá, nếu phong ấn bị phá, hắn sẽ bị thương!

- Ngươi có thể trực tiếp giải quyết bọn hắn, không phải sao?

- Ngươi tự suy nghĩ thêm!

Diệp Huyền gật nhẹ:

Nữ tử váy trắng không cố kỵ người trong tháp, mà là cố kỵ tháp này.

- Ta hiểu!

Nhìn thấy cảnh này, nữ tử váy trắng đột nhiên đưa tay đặt lên đỉnh đầu Diệp Huyền, một đạo kiếm ý rót vào cơ thể Diệp Huyền rất nhanh, khí tức trên người Diệp Huyền dần khôi phục ổn định.

- Linh hồn ngươi đã được tăng cường, nhưng trong cơ thể còn súc tích rất nhiều linh hồn chi lực cùng với những năng lượng kia, thân thể ngươi hiện còn chưa thể hấp thụ được nó, ta đã trấn áp chúng nó lại, ngày sau ngươi có thể chậm rãi hấp thu.

- Tòa tháp trong cơ thể ngươi… ta rất lo lắng!

- Tiền bối, ngươi…

- Tháp này không phải vật phàm, cụ thể là gì, ta cũng không biết, lúc trước gặp nó trong tinh không, chỉ biết nó đang không ngừng giam cầm chí cường giả trong thiên địa. Theo ta đoán, hẳn là nó tới từ một thế giới…

Nữ tử váy trắng nhìn Diệp Huyền, nhìn một chút, sắc mặt dần phức tạp.

Nữ tử váy trắng nói khẽ:

Nói xong, hai tay hắn chậm rãi xiết lại, giờ khắc này, hắn cảm nhận trong cơ thể tràn đầy lực lượng, đặc biệt là linh hồn. Hiện hắn có thể cảm nhận được linh hồn của bản thân! Có điều, với linh hồn của bản thân, hắn cũng không quá hiểu!

- Ngươi xem, ta đã là Kiếm tiên, không yếu!

Diệp Huyền cười khổ:

- Ngươi còn quá yếu, biết cũng không tác dụng!

Diệp Huyền nói khẽ:

Nói tới đây, nàng không nói nữa

Diệp Huyền vội hỏi:

- Tới từ một thế giới gì?

Nữ tử váy trắng nhìn qua bốn phía, một hồi sau, nàng nhìn Diệp Huyền, nói khẽ:

Nữ tử váy trắng lắc đầu:

- Tiền bối, nó là tháp gì?

Diệp Huyền trầm giọng nói:

Nữ tử váy trắng chỉ lên trời:

- Biết thế giới này lớn thế nào không?

Diệp Huyền lắc đầu.

Nữ tử váy trắng chỉ chỉ bụng Diệp Huyền:

- Ngươi biết tồn tại bị giam trong tháp mạnh thế nào không?

Diệp Huyền lắc đầu.

Nữ tử váy trắng nói khẽ:

- Thấy bạch phát nam tử vừa rồi chứ?

Diệp Huyền gật đầu:

- Bọn hắn còn đang trong phong ấn, chịu phong ấn vây khốn, cũng được phong ấn bảo hộ. Nếu ta muốn giết bọn hắn, nhất định phải cưỡng ép phá phong ấn, mà phong ấn cùng tháp này vốn là một thể, ngươi cùng tháp này cũng là một thể, phá phong ấn, tháp này bị hao tổn, mà ngươi thì chắc chắn phải chết.

Nữ tử váy trắng lãnh đạm nói:

- Vì sao?

Diệp Huyền ngây người:

- Xử lý bọn hắn cũng được, có điều, ngươi cũng phải chết!

Nữ tử váy trắng lại nói:

- Thực lực của nàng còn chưa triệt để khôi phục, nếu không, không ai trong phiến thiên địa này chống đỡ được nàng.

Nói tới đây, nàng nhìn Diệp Huyền:

- Trừ nàng ra, mấy vị bên trên cũng mạnh quá nhận biết của ngươi.

Diệp Huyền do dự, lại hỏi:

- Có thể xử lý bọn hắn không?

Nữ tử váy trắng gật đầu:

- Có thể!

Diệp Huyền thầm vui vẻ, vội nói:

- Vậy xử hết bọn hắn đi a! Đặc biệt là lầu bốn, tên kia rất âm hiểm!

Nữ tử váy trắng gật đầu:

- Đại thần tầng hai cũng mạnh thế sao?

Diệp Huyền ngây người, sau đó vội hỏi:

- Tồn tại bị giam trong tháp, đều mạnh hơn hắn rất nhiều rất nhiều.

Nữ tử váy trắng lãnh đạm nói:

- Rất mạnh.

Nói tới đây, nàng nói khẽ:

- Cho nên, ta chỉ có thể phong ấn bọn hắn!

- Ngươi dám!

Đúng lúc này, một tiếng rống giận từ trong Giới Ngục tháp vang lên, nháy mắt, đại não Diệp Huyền như gặp trọng kích, trực tiếp ngã xuống.

Ngay khi Diệp Huyền ngã xuống, một cánh tay đã đặt lên bả vai hắn.

Tay của nữ tử váy trắng!

Nữ tử váy trắng nhìn Giới Ngục tháp trong cơ thể Diệp Huyền, lập tức bay vào trong.

Mà giờ khắc này, Giới Ngục tháp trong cơ thể Diệp Huyền khẽ run lên.

Nữ tử váy trắng vừa vào, Giới Ngục tháp lập tức khôi phục như thường.

Nữ tử váy trắng đứng trong Giới Ngục tháp, nhìn xuống cười lạnh:

- Ta không dám? Nếu không phải vì hắn, ta đã sớm diệt các ngươi.

Nói xong, chân phải giẫm nhẹ.

Oanh!

Giới Ngục tháp rung lên kịch liệt!

Bên ngoài, Diệp Huyền lập tức cảm thấy trời đất như quay cuồng.

Trong tháp, nữ tử váy trắng nhìn Giới Ngục tháp, mặt không biểu tình:

- Một đám rác rưởi.

Trong Giới Ngục tháp, âm thanh kia lần nữa vang lên:

- Nữ nhân, ngươi càn rỡ cái gì, nếu không phải bị cái tháp này trấn áp mấy ngàn năm, loại ngươi như ngươi, một tay bản tiên liền có thể diệt vài cái!

Nữ tử váy trắng lãnh đạm nói:

- Không phải rác rưởi, sao lạ bị tháp này trấp áp? Nếu không phải sợ khiến hắn bị thương, ta đã sớm diệt các ngươi.

Nói xong, nàng rời Giới Ngục tháp.

Mà trong Giới Ngục tháp, từng tiếng gầm gừ không ngừng vang lên:

- Nữ nhân đáng chết, ngày sau bản tiên ra ngoài, cũng chính là lúc ngươi cùng sâu kiến này tang mệnh.

Ngoài Giới Ngục tháp, Diệp Huyền sạm mặt lại, sâu kiến? Đang nói hắn sao?

Nữ tử váy trắng nhìn Diệp Huyền:

- Cảm nhận được chứ?

Diệp Huyền gật đầu.

Nữ tử váy trắng lãnh đạm nói:

- Có suy nghĩ gì không?

Diệp Huyền cười khổ:

- Ta không có biện pháp nào hết!

Nữ tử váy trắng cười khổ:

- Theo ta đi một chút!

Nói xong, nàng quay người đi tới một bên.

Diệp Huyền đi theo.

Trên đường, nữ tử váy trắng chậm rãi dạo bước, nàng không nói gì, cứ thế lẳng lặng đi, mà Diệp Huyền đi sau, cũng không nói gì.

Tới một bờ sông, hai người dọc theo dòng nước mà xuống hạ lưu.

Qua hồi lâu, nữ tử váy trắng ngồi lên một tảng đá, mà Diệp Huyền cũng lẳng lặng đứng bên cạnh.

Nhìn chân trời, nữ tử váy trắng nói khẽ:

- Ngươi có biết, ta đã tìm ngươi bao lâu?

Diệp Huyền hởi ngẩn người:

- Tìm ta?
Bạn cần đăng nhập để bình luận