Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3658. Thực lực không cho phép! (2)



Chương 3658. Thực lực không cho phép! (2)




Lúc này, Diệp Huyền cũng không bình tĩnh nổi, dù là Cổ Sầu hay Tuyết Sơn Vượng thì đều quá mạnh!
Lúc này, Tuyết Linh Lung bên cạnh Diệp Huyền đột nhiên bảo: “Muội muội của ngươi có mạnh bằng bọn họ không?”
Diệp Huyền nhìn nàng và cười nói: “Tại sao đột nhiên Linh Lung cô nương lại hỏi câu này?”
Tuyết Linh Lung nhìn thời không đang bị hủy diệt kia, khẽ nói: “Ta chỉ muốn biết thôi… Bởi vì ta thấy Cổ Sầu và tiên tổ thực sự quá mạnh! Ta không tưởng tượng nổi trên thế gian này còn có người mạnh hơn bọn họ…”
Diệp Huyền trầm mặc.
Đúng thế, như lời Tuyết Linh Lung nói, nếu như hắn chưa từng gặp Thanh Nhi, cha hắn và đại ca thì hắn cũng không dám tin thế gian này còn có người mạnh hơn Tuyết Sơn Vương và Cổ Sầu!
Với tình hình hiện tại thì Cổ Sầu và Tuyết Sơn Vương đã là đỉnh cao của Mệnh Tri cảnh rồi!
Nhưng tiếc là Thanh Nhi còn vượt ngoài cả Mệnh Tri cảnh!
Tuyết Linh Lung lại nói: “Dù là Cổ Sầu hay tiên tổ thì bọn họ đều là Mệnh Tri cảnh, ta cũng là Mệnh Tri cảnh…”
Nói đến đây, nàng bèn lắc đầu cười khổ: “Trông thấy hai người họ ta mới biết mình yếu đến mức nào, người như chúng ta hoàn toàn không xứng xưng là Mệnh Tri cảnh!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Bị đả kích rồi hả?”
Tuyết Linh Lung nhìn hắn: “Chẳng lẽ ngươi không thấy gì sao?”
Diệp Huyền tỏ vẻ thắc mắc: “Thấy gì?”
Tuyết Linh Lung thấy hơi phẫn nộ: “Trông thấy người ta lợi hại thế kia mà ngươi không thấy tự ti hay hổ thẹn gì hả?”
Diệp Huyền thấy khó hiểu: “Bọn họ lợi hại là chuyện của bọn họ, tại sao ta phải thấy tự ti, thấy hổ thẹn? Não ngươi bị úng nước hả?”
Vẻ mặt Tuyết Linh Lung hóa đá.
Diệp Huyền lại nói: “Ngươi đừng so sánh với người khác nữa, bởi vì người so sánh với người sẽ bị tức chết đấy!”
Tuyết Linh Lung khẽ nói: “Ngươi không có gì để theo đuổi hả?”
Diệp Huyền cạn lời: “Ngươi muốn ta theo đuổi cái gì bây giờ? Vô địch? Ta cũng muốn vô địch lắm chứ! Nhưng mà thực lực không cho phép!”
Tuyết Linh Lung: “…”
Diệp Huyền nhìn thời không vẫn đang bị hủy diệt kia: “Trông thấy bọn họ ta không hề thấy hổ thẹn hay tự ti, bởi vì ta thấy ta cũng rất lợi hại!”
Tuyết Linh Lung nhìn hắn: “Ngươi lợi hại chỗ nào? Da mặt hả?”
Diệp Huyền cười ha ha: “Linh Lung cô nương, ngươi sống bao lâu rồi?”
Tuyết Linh Lung chỉ vào thời không phía xa: “Ta biết ngươi muốn nói gì, ngươi muốn nói ngươi còn trẻ, thế nhưng Cổ Sầu không trẻ sao? Hình như hắn ta cũng như ngươi thôi mà! Hơn nữa ngươi còn là một nhị đại, song hình như ngươi cũng không mạnh hơn người khác là bao!
Đương nhiên, ta biết chắc chắn ngươi sẽ nói Cổ Sầu đã có được tất cả tài nguyên của Ác tộc, còn được tiên tổ các đời bồi dưỡng, thế nhưng ngươi cũng là nhị đại! Đều là nhị đại cả, tại sao ngươi lại yếu như vậy?”
Diệp Huyền xòe tay ra: “Còn cách nào đâu, cha ta thực sự muốn nuôi thả ta mà! Nếu như hắn ta cũng đưa ta theo để bồi dưỡng… Ta thấy có lẽ ta cũng có thể dùng thực lực để ra vẻ rồi, chứ không phải hôm nào cũng lông bông như thế này! Nếu như có thực lực thì ai thèm ngày ngày lông bông nữa? Ngươi tưởng ta không muốn giống đại ca ta, thấy ai cũng hô ‘quỳ xuống cầu chết’ hoặc như Thanh Nhi, nói câu ‘nhà ngươi ở đâu? Chỉ hướng đi? Ta cho cả nhà ngươi chết chung?’”
Nói đến đây, hắn lại lắc đầu thở dài: “Thực lực không cho phép mà!”
Tuyết Linh Lung: “…”
Diệp Huyền thở dài: “Như người bình thường ấy, nếu như một nam nhân không có quyền lực, không có tiền tài, đã thế da mặt còn mỏng thì làm gì có nữ tử nhìn trúng? Phàm là nam tử độc thân không có tiền tài thì da mặt sẽ mỏng!”
Tuyết Linh Lung nhìn hắn với vẻ cạn lời.
Diệp Huyền tiếp tục nói: “Bọn họ đều nói ta không biết xấu hổ, nói ta dựa vào cha ta, muội muội ta… Linh Lung cô nương, ta hỏi ngươi, nếu như ngươi không phải hậu bối của Tuyết Sơn Vương thì với năng lực của ngươi, không có tài nguyên của Đại Tuyết Sơn, ngươi có thể đạt được trình độ như ngày hôm nay không? Có thể không?”
Tuyết Linh Lung trầm mặc.
Nếu như không có tài nguyên của Đại Tuyết Sơn thì chắc chắn nàng không thể đạt được trình độ như ngày hôm nay!
Diệp Huyền xòe tay ra: “Ngươi xem, thực ra ngươi cũng là nhị đại đó thôi!”
Tuyết Linh Lung lạnh lùng nói: “Ta nhờ vào tài nguyên của Đại Tuyết Sơn, thế nhưng ta không hề bảo tiên tổ của ta ra tay giết kẻ địch, còn ngươi, Mục Ma ban nãy…”
Diệp Huyền lập tức cắt ngang lời của Tuyết Linh Lung: “Ta có bảo Thanh Nhi giết hắn ta không? Hình như từ đầu đến cuối ta đâu có chủ động liên lạc với Thanh Nhi? Hơn nữa, rõ ràng là hắn ta tự muốn tìm Thanh Nhi đấy chứ? Ta còn nhắc nhở hắn ta nữa, bảo hắn ta đừng tìm Thanh Nhi, thế nhưng hắn ta có nghe lời ta nói sao?”
Nói đoạn, Diệp Huyền lại thấy rất oan ức: “Phàm là người bị Thanh Nhi giết đều là do bọn họ tự đi tìm nàng ấy, có vài người ta cũng chẳng ngăn nổi! Như Mục Ma ban nãy ấy… Ngươi ngăn hắn ta thì hắn ta lại thấy ngươi xem thường hắn ta… Ta còn có thể làm thế nào?
Ta cho ngươi hay, hiện giờ kẻ địch của ta còn đỡ, chứ kẻ địch trước kia của ta có nhắm vào ta đâu, toàn nhắm vào cha ta với Thanh Nhi… Thực ra ta cũng nhớ kiểu kẻ địch như vậy lắm, ta cực kì thích kẻ địch không muốn giết ta mà muốn giết cả nhà ta! Kích thích vô cùng! Thật đấy, chỉ cần ta nghe có người muốn giết cả chín đời nhà ta là ta thấy sảng khoái, cả người phấn chấn liền!”
Tuyết Linh Lung nhìn chằm chằm Diệp Huyền: “Ngươi có từng nghĩ đến việc nếu như có một ngày có người mạnh hơn cha ngươi mà lại là kẻ địch của ngươi thì ngươi sẽ làm thế nào không?”
Diệp Huyền nhíu mày: “Đó là chuyện cha ta phải suy nghĩ cơ mà? Liên quan gì đến ta?”
Thanh sam nam tử: “…”
Hết chương 3658.



Bạn cần đăng nhập để bình luận