Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1736: Chẳng thay đổi được gì đâu

Khoảng nửa canh giờ sau, Thiên Tử bỗng nhìn về phía Diệp Huyền, hắn ta mỉm cười: “Ngươi là thể tu hả?”

Diệp Huyền sững sờ, sau đó hắn cũng mỉm cười: “Đúng vậy!”

Thiên Tử đi tới trước mặt Diệp Huyền, hắn ta quan sát đối phương một lượt rồi khẽ mỉm cười: “Các hạ giấu kĩ quá đấy!”

Diệp Huyền vội vàng lắc đầu: “Không đâu không đâu, ta chỉ là một người bình thường!”

Thiên Tử bật cười, nói: “Huyền huynh, ngươi có thể tu luyện nhục thân… đến trình độ này thì không phải người bình thường nữa rồi. Ngươi có muốn gia nhập Hộ Đạo giả chúng ta hay không?”

Gia nhập Hộ Đạo giả?

Nghe vậy, tất cả mọi người đều kinh ngạc!

Gia nhập Hộ Đạo giả!

Thiên Tử gật đầu: “Ngươi đủ tư cách để gia nhập!”

Thiên Tử liếc nhìn lão giả, mỉm cười: “Không sao đâu!”

Hình như đây cũng không phải chuyện gì tệ nhỉ!

Thiên Tử khẽ mỉm cười, hắn ta mở lòng bàn tay ra, một lệnh bài bèn xuất hiện trong lòng bàn tay hắn ta. Đúng lúc ấy, một lão giả bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh Thiên Tử, trầm giọng nói: “Không thể qua loa như vậy được!”

Diệp Huyền cũng không ngờ!

Thiên Tử đưa lệnh bài cho Diệp Huyền và nói: “Từ giờ trở đi, ngươi chính là người của Hộ Đạo giả chúng ta!”

Đây đâu phải chuyện gì dễ dàng cho cam, bởi lẽ Hộ Đạo giả rất nghiêm ngặt trong việc thu nhận người. Ở Thiên Đạo tinh vực có một câu nói, đó chính là Hộ Đạo giả không cần người!

Lão giả còn muốn nói gì đó nhưng Thiên Tử lại bảo: “Đừng bảo đến cả chút quyền lợi này mà ta cũng không có đấy nhé?”

Gia nhập Hộ Đạo giả ư?

Mọi người thực sự không ngờ Thiên Tử lại mời Diệp Huyền gia nhập Hộ Đạo giả!

Diệp Huyền nói: “Được, ta đồng ý gia nhập!”

Trung thành với Thiên Đạo!

Diệp Huyền mỉm cười: “Ờm… ta có thể gia nhập sao?”

Thiên Tử bật cười ha ha: “Huyền huynh, ngươi là một người vô cùng thú vị!”

Lão giả không nói thêm gì nữa mà chỉ lặng lẽ rời đi.

Diệp Huyền nhận lấy lệnh bài, sau đó nói: “Ta sẽ trung thành với Thiên Đạo!”

Thiên Tử bỗng mỉm cười: “Ta đi!”

Lúc này, lão giả vừa rồi lại xuất hiện bên cạnh Thiên Tử. Lão già nhìn chằm chằm người kia và hỏi: “Tại sao hắn ta lại tới đó?”

Thiên Tử cũng mỉm cười: “Đi thôi!”

Giới Hà!

Thiên Tử gật đầu: “Huyền huynh, theo như những gì ta được bết thì trong Thiên Đạo thành có rất ít người có thể tu luyện nhục thân. Ngoài ra Hộ Đạo giả chúng ta cũng đã từng điều tra về ngươi, nhưng lại không tra được thân phận, lai lịch của ngươi. Ngươi tới từ bên ngoài hả?”

Đúng lúc ấy, một người thuộc Thiên Ma bỗng xuất hiện ở phía cách mọi người không xa. Người đó liếc nhìn Thiên Tử rồi nói: “Các hạ, Lâm Ma mời các hạ tới Giới Hà!”

Diệp Huyền lắc đầu: “Ta đến đây để báo thù!”

Thiên Tử bật cười: “Ta sẽ không hỏi ngươi đến đây làm gì!”

Diệp Huyền gật đầu: “Đúng vậy!”

“Không được!”

Cứ thế, Thiên Tử đưa Diệp Huyền tới Giới Hà.

Trên đường đi, Thiên Tử cười, nói: “Huyền huynh, ngươi có thể tu luyện nhục thân đến trình độ bất diệt chắc cũng không hề đơn giản nhỉ!”

Diệp Huyền nhìn về phía xa xa, mỉm cười: “Ngươi nhận ra hả?”

Người kia không đáp lời, hắn ta chỉ nhìn Thiên Tử.

Diệp Huyền liếc nhìn Thiên Tử, mỉm cười đáp: “Được!”

Nói đoạn, hắn ta quay đầu nhìn Diệp Huyền: “Huyền huynh, ngươi có muốn đi cùng với ta hay không?”

Lão giả còn muốn nói gì đó nhưng Thiên Tử lại cười và bảo: “Không phải sợ gì hết!”

Thiên Tử nhìn hắn, nói: “Tìm ai?”

Diệp Huyền bật cười ha ha, lại không đáp lời.

Thiên Tử bỗng mở hai lòng bàn tay ra. Bên trong lòng bàn tay của hắn ta là một cuốn sách cổ. Hắn ta đưa quyền sách cho Diệp Huyền: “Đây là Thiên Đạo Pháp Thân, ta không rành về tu luyện nhục thân, có cầm nó cũng vô dụng, thôi thì tặng cho ngươi vậy!”

“Thiên Đạo Pháp Thân?”

Diệp Huyền hơi bất ngờ: “Dùng để tu luyện nhục thân?”

Thiên Tử gật đầu: “Đúng vậy!”

Lúc này, tầng thứ chín lên tiếng: “Đây là một thứ đồ tốt đấy! Giá trị của nó nằm ở Kim Cương Thể và Ác Linh Tử Thể. Nếu ngươi mà tu luyện thành công thì nhục thân của ngươi có thể tiến bộ thêm đó!”

Diệp Huyền nhìn Thiên Tử: “Tại sao?”

Thiên Tử mỉm cười: “Coi như làm quen thêm một người bạn!”

Diệp Huyền nghĩ ngợi một lát rồi nhận lấy cuốn Thiên Đạo Pháp Thân. Sau đó, hắn búng ngón tay, tử khí bèn xuất hiện trước mặt Thiên Tử: “Tặng ngươi cái này!”

Trông thấy tử khí, hai mắt Thiên Tử thoáng vẻ ngạc nhiên: “Linh khí này tinh khiết quá!”

Diệp Huyền mỉm cười: “Tặng ngươi đấy!”

Thiên Tử trầm mặc.

Lâm Ma lắc đầu: “Ngươi và ta cũng chẳng thay đổi được gì đâu!”

Thiên Tử khẽ mỉm cười: “Ngươi thấy thế nào?”

Nói đoạn, hắn ta nhận lấy chỗ tử khí kia!

Một lát sau, Diệp Huyền và Thiên Tử đã tới được Giới Hà. Giới Hà rất dài, nước rất đục, trông chẳng thấy đáy.

Còn ở bên bờ sông Giới Hà, Lâm Ma đã đợi ở đó từ lâu.

Bên cạnh Lâm Ma còn có một nữ tử, nữ tử ấy mặc váy dài màu đen, mang mặt nạ cũng màu đen, diện mạo thì không rõ nhưng khí tức thì rất mạnh.

Lâm Ma liếc nhìn Diệp Huyền, sau đó hắn ta nói: “Thiên Tử, ta tưởng ngươi sẽ tới một mình!”

Thiên Tử khẽ mỉm cười: “Ta đưa một người bạn tới, chắc ngươi không để bụng đâu nhỉ? Đương nhiên, ngươi có để bụng thì cũng hết cách thôi”

Lâm Ma lại nhìn Diệp Huyền: “Thể tu?”

Diệp Huyền gật đầu.

Lâm Ma quan sát hắn một lát rồi nhìn Thiên Tử: “Ta đã suy nghĩ về những lời ngươi vừa nói!”

Thiên Tử bật cười: “Huyền huynh thú vị thật đấy!”

Diệp Huyền nói: “Coi như làm quen thêm một người bạn!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận