Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 1204: Lưỡng Giới Thiên!

Diệp Huyền đang chạy như bay, lúc này sắc mặt hắn vô cùng nặng nề.

Ban nãy Trảm Tiên Kiếm Hồ và Thiên Tru kiếm kết hợp với nhau rồi mà vẫn không thể giết được nữ nhân kia!

Nữ nhân này quá đáng sợ!

Hắn không đánh lại được nàng! Thực sự không thể đánh lại được!

Diệp Huyền tiếp tục chạy trốn, song rất nhanh sau đó hắn lại dừng lại. Bởi lẽ không gian trước mặt hắn lại nứt ra, và Viên Tiểu Đao lại một lần nữa xuất hiện!

Viên Tiểu Đao trông thấy Diệp Huyền bèn cười tươi rói: “Ngươi có ngạc nhiên không? Có bất ngờ không?”

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Đừng ép ta phải ra đại chiêu!”

Viên Tiểu Đao chép miệng: “Nào, tung đại chiêu của ngươi ra cho ta xem nào!”

Diệp Huyền hỏi tiếp: “Không thể nói?”

Viên Tiểu Đao lắc đầu: “Đâu phải chúng ta tự xưng là thần, mà là sau khi chúng ta mạnh đến một mức độ nhất định, bọn họ tự tôn chúng ta là thần. Sau này, chúng ta phát hiện đây cũng chẳng phải chuyện xấu gì nên thành lập luôn một Thần Điện. Ngươi xem, sau khi chúng ta lên làm thần cũng đâu tàn sát sinh linh, đúng không?”

Diệp Huyền gật đầu: “Ngươi là người hay là thần?”

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Thế sao các ngươi còn tự xưng là thần?”

Diệp Huyền nghĩ ngợi một lát rồi bảo: “Ta có một câu hỏi, ngươi có thể giải đáp giúp không?”

Diệp Huyền trầm ngâm.

Diệp Huyền nhìn Viên Tiểu Đao, hắn không lên tiếng.

Diệp Huyền nói: “Các ngươi phong bế Huyền Hoàng Đại Thế Giới, khiến các cường giả ở Huyền Hoàng Đại Thế giới không thể đột phá qua Vị Tri cảnh còn gì?”

Viên Tiểu Đao mỉm cười: “Đương nhiên có thể.”

Trên mặt Viên Tiểu Đao vẫn là nụ cười vô cùng xán lạn: “Trảm Tiên Kiếm Hồ ban nãy và Thiên Tru kiếm hôm đó của ngươi đều rất mạnh, ta cũng động lòng với chúng rồi.”

Viên Tiểu Đao mỉm cười: “Đều là người cả, ngươi nhìn sáu pho tượng kia đi, là người cả đấy.”

Nói đoạn, Viên Tiểu Đao lại lắc đầu: “Đúng sai ở thế giới này được quyết định bởi nắm đấm. Một ngày nào đó Diệp Huyền ngươi lật đổ được Thần Điện ta thì khi ấy ngươi nói cái gì cũng đúng. Còn hiện giờ mấy lời ngươi nói chỉ là mấy lời xoàng xĩnh mà thôi.”

Viên Tiểu Đao sững sờ. Rất rõ ràng, nàng không ngờ Diệp Huyền lại hỏi như vậy.

Diệp Huyền gật đầu: “Ta hiểu rồi.”

Viên Tiểu Đao mỉm cười: “Ngươi muốn đứng trên lập trường đạo đức để phê phán chúng ta sao?”

Viên Tiểu Đao lại mỉm cười: “Thiên hạ rộng lớn, ai mà chẳng có suy nghĩ tư lợi? Diệp Huyền ngươi thành lập Bắc Cảnh, chẳng lẽ ngươi lại không làm ảnh hưởng đến lợi ích của người khác?”

Diệp Huyền gật đầu: “Đúng vậy!”

Trong lúc đó, Diệp Huyền bỗng hỏi: “Tại sao ngươi lại cho ta cơ hội?”

Nữ nhân này vô cùng tự tin. Tự tin và khinh địch là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, đối phương không hề xem thường hắn nhưng cũng không coi trọng hắn!

Diệp Thần suy nghĩ một lát rồi gật đầu: “Cho ta thêm nửa canh giờ nữa!”

Diệp Huyền liếc nhìn Viên Tiểu Đao, hắn hỏi: “Ngươi muốn tìm nàng ta?”

Viên Tiểu Đao mỉm cười: “Ban nãy ngươi hỏi ta là để kéo dài thời gian trị thương đúng không, hiện giờ thương thế của ngươi đã đơn hơn chưa? Nếu như chưa thì để ta cho ngươi thêm chút thời gian nữa!”

Diệp Huyền mỉm cười: “Ngươi đoán xem!”

Nói đoạn, Viên Tiểu Đao ngừng lại một chút rồi lại lên tiếng: “Nữ tử đã giết một vị thần chỉ bởi một nhát kiếm khi còn ở Huyền Hoàng Đại Thế Giới ngày trước đâu rồi?”

Viên Tiểu Đao lắc đầu: “Thể nào chẳng có người muốn đối phó với nàng ta, mục tiêu của ta là ngươi cơ!”

Nói đoạn, hắn bắt đầu điên cuồng hấp thụ Nguyên tinh.

Vấn đề là thực lực của hắn vẫn chưa đủ mạnh thôi!

Diệp Huyền không suy nghĩ nữa, hắn tập trung hấp thụ Nguyên tinh!

Lúc này, Viên Tiểu Đao chợt hỏi: :Nữ tử váy trắng kia đang ở đâu?”

Viên Tiểu Đao mỉm cười: “Ý ngươi là tại sao ta lại khinh địch như thế, đúng không?”

Diệp Huyền đã hiểu.

Tự tin!

Viên Tiểu đao mỉm cười: “Nếu như đến ngươi ta còn sợ thì mấy năm tu luyện của ta đem cho chó ăn hết sao?”

Viên Tiểu Đao nhìn Diệp Huyền, nàng bảo: “Nếu như ta đoán không nhầm thì khi ấy không phải bản thể của nàng ta. Mà hiện giờ một là nàng ta đã mất tích, hai là vì một số nguyên nhân nào đó mà nàng ta không thể xuất chiến, đúng chứ?”

Diệp Huyền trầm mặc.

Viên Tiểu Đao lại nói: “Xem ra chúng ta đã đoán đúng.”

Diệp Huyền liếc nhìn Viên Tiểu Đao, hắn nói: “Thế nên các ngươi mới dám ra tay đúng không?”

Viên Tiểu Đao đáp: “Không thể không nói, người phía sau ngươi thực sự rất mạnh, chúng ta cũng phải e dè lắm.”

Nói đoạn, nàng lại nhìn Diệp Huyền: “Nếu không phải vì món Ngũ Duy chí bảo kia vô cùng quan trọng đối với bọn ta thì bọn ta cũng chẳng muốn đối địch với ngươi.”

Diệp Huyền mỉm cười: “Trước kia cũng có nhiều người bảo Ngũ Duy chí bảo là thứ vô cùng quan trọng đối với bọn họ, thế nhưng các ngươi thực sự hiểu được món đồ đó sao?”

Viên Tiểu Đao lắc đầu: “Ngươi không hiểu về Lưỡng Giới Thiên rồi, nơi đó…vô cùng bi tráng…”

Lưỡng Giới Thiên!

Diệp Huyền lại trầm tư.

Hắn đã từng nghe Quan Quân nói, Lưỡng Giới Thiên là một nơi quy tụ vô số cường giả đến từ Tứ Duy vũ trụ.

Mà mục đích của những người này chỉ có một, đó chính là Ngũ Duy!

Mà hiện giờ, có một con đường có thể dẫn đến Tứ Duy vũ trụ, đó chính là Giới Ngục tháp!

Không cần nghĩ nhiều, chắc chắn mấy người này sẽ phát điên lên vì nó.

Diệp Huyền đã đoán được điều này. Thần Điện không phải người đầu tiên, và cũng chẳng phải người cuối cùng gây phiền phức cho hắn.

Viên Tiểu Đao bỗng nhiên bật cười: “Thời gian cũng hòm hòm rồi nhỉ.”

Diệp Huyền đứng dậy, hắn liếc nhìn Viên Tiểu Đao, chỉ thấy nàng vẫn đang mỉm cười: “Ngươi chỉ còn một cơ hội cuối cùng!”

Diệp Huyền gật đầu, hắn từ từ nhắm hai mắt lại, miệng thì lẩm bẩm gì đó. Rất nhanh sau đó, không gian xung quanh bỗng nhiên chấn động. Một luồng sức mạnh thần bí dần dần xuất hiện.

Nhận ra luồng sức mạnh thần bí ấy, Viên Tiểu Đao lập tức híp mắt lại, nàng nhìn về phía Diệp Huyền: “Xin lỗi, ta không thể cho ngươi cơ hội nữa rồi!”

Nói đoạn, Viên Tiểu Đao lập tức biến mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận