Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3114: Chắc chắn là biết rồi

Một nhát kiếm này của Diệp Huyền cũng quá khủng khiếp rồi!

Cho dù là Đạo Nhất cũng không nhịn được mà liếc mắt nhìn hắn, sau khi người này được cha hắn dẫn đi trải nghiệm một phen đã trở nên mạnh như vậy rồi sao?

Hiện giờ Diệp Huyền đã có thể trực tiếp miểu sát cường giả Ý cảnh bình thường!

Cách đằng xa, Hổ Cầm Hỏa kia cũng hơi hoang mang, lúc này vảy trên khắp người nó đã nứt toác!

Tuy rằng một nhát kiếm này không thể chém chết được nó nhưng cũng đã khiến nó bị trọng thương.

Diệp Huyền nhìn về phía nó: "Tiếp tục không?"

Hỏa Cầm Hổ nhìn chằm chằm vào hắn, ngọn lửa trong mắt càng cháy càng to.

Diệp Huyền híp hai mắt lại: "Vừa rồi ta mới chỉ dùng hai thành công lực thôi, nếu ngươi còn dám tới thì ta sẽ dùng mười thành!"

Trông thấy giọt máu này, Hỏa Cầm Hổ kia lập tức trở nên điên cuồng hẳn.

Diệp Huyền cười bảo: "Ta không có ý gì khác, chỉ muốn cho ngươi xem thôi, xem chút thôi là được!"

Đây chính là máu của Nhị Nha!

Hỏa Cầm Hổ gật mạnh đầu sau đó giơ móng vuốt ra.

Diệp Huyền đi đến trước mặt Hỏa Cầm Hổ, Hỏa Cầm Hổ nhìn hắn lại theo bản năng lùi lại hai bước, rõ ràng là nó có hơi kiêng dè người trước mặt!

Nhìn thấy động tác của Diệp Huyền, Đạo Nhất lắc đầu cười nói.

Hai thành công lực!

Nói rồi, hắn lại cất giọt máu kia đi.

Diệp Huyền mở lòng bàn tay ra, một giọt máu tươi xuất hiện trong tay hắn.

Nghe vậy, Hỏa Cầm Hổ kia ngây người ra như phỗng, sau đó nó chần chừ một lúc rồi lắc đầu, ý là không tiếp tục nữa!

Diệp Huyền chớp mắt: "Muốn không?"

Trước mặt Diệp Huyền, Hỏa Cầm Hổ đột nhiên thấp giọng gầm lên.

Lúc trước khi Nhị Nha đi đã cho hắn một bình!

Rõ ràng là hơi giận dữ!

Hỏa Cầm Hổ: "..."

Cái tên này thật là nghịch!

Bởi vì nếu hắn vung tiếp một kiếm thì hoàn toàn có cơ hội giết chết nó!...

Sợ!

Diệp Huyền khẽ nói: "Khoảng cách giữa các cường giả đỉnh phong?"

Nhìn thấy đoàn người Diệp Huyền rời đi, Hỏa Cầm Hổ ngay lập tức nổi giận đùng đùng, điên cuồng gầm lên, trong chốc lát làm núi non rung chuyển.

Diệp Huyền khẽ nói: "Kiểu như Nguyệt Nha sao?"

Nhưng Diệp Huyền không quan tâm, hắn xoay người rời đi.

Đạo Nhất nhìn hắn: "Thực lực của hắn ta chỉ kém hơn chủ nhân ngày xưa một chút, mà thực lực của chủ nhân chỉ đứng sau tam kiếm nếu loại trừ Vĩnh Sinh Giới đi!"

Diệp Huyền hỏi: "Mạnh như thế nào?"

Đạo Nhất lắc đầu: "Trong Dị Duy tộc vẫn có người mạnh hơn nàng ta, đó chính là tộc trưởng của Dị Duy tộc, thực lực của hắn ta bây giờ không phải là thứ mà ngươi có thể chống lại!"

Nhưng nó không dám động thủ!

Đạo Nhất gật đầu: "Những người bên ngoài đều không yếu, không đúng, phải nói là bọn họ đều rất mạnh, bởi vì bọn họ có thể đạt tới trình độ hiện tại chắc chắn đều đã từng là yêu nghiệt trong yêu nghiệt! Nếu bọn họ đạt tới Ý cảnh thì thực lực của họ sẽ không thua kém Ý cảnh cường giả của Dị Duy tộc! Nhưng chúng ta không đủ cường giả cấp bậc đỉnh phong!"

Diệp Huyền hỏi: "Trên Ý cảnh?"

Đạo Nhất gật đầu: "Đúng!"

Nhát kiếm vừa rồi của Diệp Huyền khiến nó cảm thấy sợ hãi!

Đạo Nhất lắc đầu.

Diệp Huyền và Đạo Nhất ngồi đối diện với nhau, hắn nói: "Nếu những người ở bên ngoài đều đạt tới Ý cảnh thì có thể chiến đấu với Dị Duy tộc không?"

Bên trong gian nhà trúc.

Diệp Huyền im lặng.

Đạo Nhất lại nói tiếp: "Dị Duy tộc muốn tiến vào thế giới này, có hai mục đích, thứ nhất là lấy được đại đạo bản nguyên chi thể của ngươi, thứ hai là muốn hấp thu linh khí của vũ trụ này! Dị Duy Giới hiện tại đã không còn đủ linh khí, nếu họ đánh bại chúng ta thì linh khí của vũ trụ này sẽ bị họ nuốt chửng. Đến lúc đó, thực lực tổng thể của Dị Duy tộc sẽ ở một cấp độ cao hơn!"

Diệp Huyền khẽ nói: "Chủ yếu vẫn là linh khí!"

Đạo Nhất gật đầu: "Bất kỳ thế lực nào cũng không thể tách rời khỏi linh khí được, đặc biệt là loại thế lực lớn đó, bọn họ muốn bồi dưỡng ra được càng nhiều cường giả thì cần càng nhiều linh khí! Mấy trăm nghìn năm nay, để phát triển bản thân mà bọn họ đã không ngần ngại sử dụng rất nhiều linh khí và đại đạo bản nguyên, mặc dù toàn bộ Dị Duy tộc đã thay đổi từ thế lực hạng ba thành một thế lực siêu cấp, nhưng đại đạo bản nguyên của vũ trụ trong Dị Duy Giới đã hoàn toàn biến mất, linh khí cũng khô cạn một cách nhanh chóng..."

Vừa nói, nàng khẽ lắc đầu: "Cho nên, nếu Dị Duy Giới muốn tồn tại thì nhất định phải tiếp tục nuốt chửng các vũ trụ khác."

Lúc này, Thú Thần cũng nói: "Đúng vậy, thế lực nào càng sống lâu thì máu tươi trên tay càng nhiều, Thiên Yêu Quốc năm đó cũng đã hủy diệt ít nhất là hàng trăm thế giới..."

Đạo Nhất nhìn Diệp Huyền: "Cho nên, Dị Duy Giới nhất định sẽ không dừng lại! Trừ khi họ biết phụ thân và muội muội của ngươi đáng sợ như thế nào, nhưng kể từ giờ trở đi, bọn họ đã đánh giá thấp phụ thân và muội muội của ngươi rồi! Mà cho tới bây giờ, Diệp tộc vẫn chưa xuất hiện, đồng nghĩa với việc bọn họ nhất định muốn một mình giết ngươi."

Sau khi Diệp Huyền ngẫm nghĩ một lát, hắn nói: "Ta hiện tại và Diệp Thần năm đó khác nhau bao nhiêu?"

Đạo Nhất trầm giọng nói: "Rất lớn!"

Rất lớn!

Diệp Huyền nhìn về phía nàng: "Rất lớn sao?"

Đạo Nhất gật đầu: "Năm đó nếu không phải do sự can thiệp đột ngột của Diệp tộc và ta thì Dị Duy tộc hoàn toàn không thể làm gì được chủ nhân, trong trận chiến đó, Dị Duy Giới đã xuất ra toàn bộ cường giả, át chủ bài cũng đã xuất ra, nhưng đều không thể làm gì được chủ nhân..."

Diệp Huyền có chút tò mò: "Diệp Thần sao lại trở thành kẻ thù với Diệp tộc?"

Đạo Nhất lắc đầu, nàng nhìn về phía A Tị Đạo kiếm giả và Mục Thánh đao giả bên cạnh Diệp Huyền: "Hai vị chắc là biết rất rõ!"

Hai người lại im lặng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận