Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 3223: Bất Tử Đế Tộc

Vụt!

Tiếng xé gió vang lên!

Ở phía xa xa, Diệp Huyền híp hai mắt lại. Lần này, hắn không né tránh mà bật người, hai tay cầm kiếm chém về phía trước.

Uỳnh!

Cây thương của An Lan Tú dừng lại, thế nhưng lúc này nàng đột nhiên nghiêng người, đạp chân lên cán thương.

Bịch!

Thanh kiếm trong tay Diệp Huyền rung lên, cả người cả kiếm lập tức lùi về phía sau mấy trượng!

Hắn vừa dừng lại thì An Lan Tú bỗng biến mất!

Lại thêm một đường thương nữa!

An Lan Tú sẽ không cho hắn cơ hội để thở!

Hắn lại lùi về phía sau vài trượng!

Đối mặt với An Lan Tú, nếu lùi một bước thì sẽ phải lùi mãi!

Diệp Huyền giơ ngang kiếm ra chắn!

Diệp Huyền bỏ luôn kiếm, đoạn đánh một quyền.

Như một cơn gió!

Chỉ có thể đối đầu trực tiếp!

Uỳnh!

Cây trường thương của nàng xé gió bay đi, đâm thẳng về phía trán của Diệp Huyền!

Diệp Huyền không lùi bước mà vẫn đối đầu trực tiếp, hai tay cầm kiếm chém về phía trước.

Uỳnh!

Hắn còn chưa kịp dừng lại thì thương của An Lan Tú lại đâm tới!

Một tiếng nổ vang lên, hai người đồng loạt lùi về phía sau!

Kiếm của Diệp Huyền chém xuống, một tiếng nổ lớn vang lên. Cây trường thương của An Lan Tú lập tức bị chém bay. Mà lúc này, An Lan Tú đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Huyền, nàng đánh một quyền vào ngực hắn!

Hắn không thể không bỏ kiếm, bởi vì khoảng cách quá gần, thu kiếm rồi đâm kiếm ra hoặc phòng ngự đều không kịp!

An Lan Tú khẽ gật đầu: "Đi dạo không?"

Nếu muốn phân thắng thua thì phải dùng đến sát chiêu mất!

Nàng vén nhẹ tóc bên tai, nói: "Ta muốn về Thanh Châu!"

An Lan Tú nhìn Diệp Huyền, nàng không lên tiếng.

An Lan Tú không đáp lời.

Cả hai lùi mười mấy trượng rồi mới dừng lại, lúc này hai người không ra tay nữa!

Diệp Huyền mỉm cười, nói: "Lần đầu tiên gặp ngươi ở Thanh thành, ta đã động lòng rồi. Thế nhưng khi ấy, ta chỉ muốn cứu muội muội. Về sau, ngươi lại giúp ta rất nhiều..."

An Lan Tú nhìn hắn, nàng vẫn không nói gì.

Diệp Huyền khẽ nói: "Tiểu An, ngươi là nữ tử đầu tiên mà ta động lòng!"

Diệp Huyền mỉm cười: "Coi như hòa!"

Diệp Huyền dừng bước, hắn quay người nhìn nàng: "Ngươi muốn đi à?"

An Lan Tú khẽ gật đầu: "Ta cũng không giúp được gì cho ngươi!"

Diệp Huyền nhìn nàng: "Con đường này đã có rất rất nhiều người từng đi! Ngươi cũng muốn đi sao?"

Mà đương nhiên, cả hai người đều sẽ không sử dụng sát chiêu!

An Lan Tú mặc váy dài như tuyết, không nhiễm một hạt bụi trần.

Hai người men theo võ đài đi về phía xa xa.

Diệp Huyền gật đầu.

Nói đoạn, hắn lại lắc đầu cười: "Tiểu An, nói cái khác thì nghe có vẻ sến súa, ta chỉ muốn ngươi đi cùng ta đến hết con đường phía trước mà ta phải đi. Ta đồng ý với ngươi, đợi tất cả mọi chuyện kết thúc, chúng ta sẽ cùng về Thanh Châu. Được không?"

An Lan Tú nhìn hắn: "Ngươi sẽ trở về, đúng không?"

Diệp Huyền gật đầu: "Ta sẽ!"

An Lan Tú khẽ nói: "Đuổi theo ngươi khiến ta thấy hơi mệt!"

Diệp Huyền mỉm cười: "Ngươi muốn mạnh hơn ta sao?"

An Lan Tú lắc đầu: "Chỉ là ta muốn giúp ngươi thôi! Thế nhưng kẻ địch của ngươi càng lúc càng mạnh, nhiều khi ta còn kéo chân ngươi!"

Diệp Huyền cười nói: "Chính bản thân ta nhiều khi cũng kéo chân mình nữa là!"

An Lan Tú khẽ bảo: "Giờ tốt hơn chút rồi!"

Diệp Huyền gật đầu.

Diệp Huyền mỉm cười, sau đó lấy một nạp giới ra đưa đến trước mặt đối phương.

Đông Lý Tịnh nhìn hắn, ánh mắt nàng lóe lên vẻ phức tạp: "Tốc độ tiến bộ của ngươi..."

Bên trong điện.

Hai người nói chuyện một lát, An Lan Tú tiếp tục tu luyện, còn Diệp Huyền thì quay về Bất Tử Đế Tộc!

Diệp Huyền: "..."

An Lan Tú nói: "Đợi ngươi về thì khác biết!"

An Lan Tú xòe tay ra, trong tay nàng có một cuốn cổ tịch.

Diệp Huyền tò mò hỏi: "Đây là?"

An Lan Tú nói: "Đây là cổ tịch phụ thân ngươi để lại cho ta!"

Cha hắn!

Diệp Huyền chớp mắt: "Hắn ta cho ngươi khi nào vậy?"

An Lan Tú nói: "Lúc đi!"

Diệp Huyền cạn lời, thế mà hắn không biết!

An Lan Tú nhìn hắn: "Đợi khi nào ngươi trở về ta sẽ cho ngươi một bất ngờ!"

Diệp Huyền thấy hơi tò mò: "Bất ngờ gì?"

Diệp Huyền sững sờ: "Định đột phá cảnh giới à?"

An Lan Tú lại lắc đầu: "Ta phải bế quan!"

Diệp Huyền mỉm cười: "Lần này ngươi đi cùng ta không?"

An Lan Tú nhìn hắn một lát rồi gật đầu: "Được!"

Diệp Huyền cười nói: "Đi cùng ta tiếp đi! Nếu như con đường phía trước không có ngươi và Linh Nhi thì ta cực kì cô độc đó. Có các ngươi, cuộc đời của ta mới trở nên ý nghĩa!"

Khoảng thời gian này đã khá hơn một chút, song đó là nhờ hắn đã đạt đến Đăng Thiên cảnh!

Đông Lý Tịnh liếc nhìn nạp giới. Ngay sau đó, nàng đứng dậy, trong mắt tràn ngập vẻ khó tin: "Cái này..."

Diệp Huyền cười nói: "Vĩnh Sinh Nguyên Tuyền Thánh giai! Nó còn lợi hại hơn cả cái ở Vĩnh Sinh Giới! Từ giờ trở đi, Bất Tử Đế Tộc chúng ta đã có Vĩnh Sinh Nguyên Tuyền của chính mình!"

Đông Lý Tịnh nhìn hắn: "Bất Tử Đế Tộc chúng ta?"

Diệp Huyền mỉm cười: "Diệp Huyền ta đời đời kiếp kiếp là người của Bất Tử Đế Tộc!"

Làm người thì không được quên gốc gác của mình!

Ngày xưa Bất Tử Đế Tộc đã đối xử với Diệp Huyền hắn như thế nào, cả đời này hắn sẽ không quên!

Như lời hắn nói, đời đời kiếp kiếp hắn là người của Bất Tử Đế Tộc!

Đông Lý Tịnh mỉm cười!

Khoảnh khắc ấy, ánh mắt nàng dịu dàng vô cùng. So với câu nói này của Diệp Huyền, Vĩnh Sinh Nguyên Tuyền trước mắt cũng không còn quan trọng nữa!

Nàng cược đúng rồi!

Nàng không nhìn nhầm người!

Nói chuyện với Đông Lý Tịnh một lát xong, Diệp Huyền bèn rời đi. ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận