Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 604: Dị Thú!

Kiếm Tiên có chia Tiểu Kiếm Tiên và Đại Kiếm Tiên, mà hiện tại, hắn hẳn là Đại Kiếm Tiên!

Hiện tại, nếu hắn vận dụng Tiên Linh kiếm, tăng thêm Bạt Kiếm Định Sinh Tử, còn có hai loại kiếm ý, cường giả Nguyên Cảnh bình thường căn bản là không thể nào chống đỡ được hắn!

Đúng lúc này, lão giả lưng còng kia đi tới trước mặt Diệp Huyền, lão giả lưng còng liếc mắt đánh giá Diệp Huyền, mỉm cười:

- Ngươi bây giờ hẳn là cấp độ Đại Kiếm Tiên đi?

Diệp Huyền gật đầu:

- Hẳn là vậy!

Lão giả lưng còng nói khẽ:

- Lão phu muốn nhờ tiểu hữu giúp một chút!

Lão giả lưng còng mỉm cười:

Diệp Huyền yên lặng.

Diệp Huyền khẽ gật đầu:

Nói xong, thân thể của hắn dần dần hư ảo.

Lão giả lưng còng nhìn lướt qua bốn phía, nói khẽ:

Rất nhanh, lão giả lưng còng hoàn toàn biến mất ngay trước mặt Diệp Huyền.

Diệp Huyền nói:

Kỳ thật, từ lúc mới bắt đầu hắn đã nhìn ra lão giả lưng còng chỉ còn là linh hồn thể, hơn nữa chẳng qua chỉ là một sợi linh hồn thể!

- Ngày sau nếu tiểu hữu gặp được người truyền cho ngươi kiếm kỹ, còn xin nói cho hắn biết một tiếng, người diệt Kiếm Tông ta năm đó, là Bà Sa tộc, tộc này ở Bà Sa tinh vực...

- Mời tiền bối nói!

- Đại chiến năm đó, vật có giá trị trong tông môn đều đã bị cướp đi, nhưng mà, ở bên trong tòa đại điện kia, còn có một vật, vật này gọi là Đảm Thạch kiếm, đối với ngươi bây giờ có tác dụng rất lớn, thích hợp với ngươi đi!

Đảm Thạch kiếm này chỉ lớn bằng bàn tay, nằm vừa vặn trong tay!

- Nếu có thể gặp được, nhất định sẽ truyền lại lời này!

Mà Diệp Huyền phát hiện, lúc hắn nắm chắc miếng Đảm Thạch kiếm này, một cỗ kiếm ý cực kỳ cường đại đột nhiên tuôn ra từ Đảm Thạch kiếm, cuối cùng hội tụ vào trên cánh tay của hắn.

Nghiêm chỉnh mà nói, đối phương đã sớm ngã xuống.

Diệp Huyền khẽ thi lễ về phía trước, sau đó quay người rời đi. Hắn đi tới gian đại điện trước đó, ở trong đại điện, hắn tìm được viên Đảm Thạch kiếm lão giả lưng còng nói tới kia!

Dường như nghĩ đến chuyện gì, hắn đột nhiên nói:

Chiến!

Diệp Huyền hừ lạnh một tiếng:

Đồ tốt!

Diệp Huyền trực tiếp bay ra ngoài.

Cỗ kiếm ý này tuyệt đối không yếu hơn Thiện Ác kiếm ý của hắn!

- Đi vào? Ngươi não heo sao? Nếu ngươi đi vào, nữ nhân kia thổi một ngụm khẩu khí cũng có thể giết chết ngươi!

Đại thần lầu hai lạnh lùng nhìn vào mặt Diệp Huyền phía xa:

Diệp Huyền: "..."

Diệp Huyền có chút hưng phấn, bởi vì có miếng Đảm Thạch kiếm này, có nghĩa là khi hắn thi triển kiếm kỹ sẽ có ba loại kiếm ý gia trì!

- Tiến đến thì tiến đến, ngươi cho rằng ta sợ ngươi a!

Nói xong, hắn đang muốn đi vào, mà lúc này, Đại thần lầu hai đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn, tiếp theo, Đại thần lầu hai giơ một bàn tay đập lên trên đầu hắn.

Bành!

Hiện tại, hắn muốn tìm người chiến một trận!

- Ngươi tiến đến a!

Giản Tự Tại lãnh đạm nói:

- Giản ác độc, ngươi đi ra, chúng ta đơn đấu!

Diệp Huyền có chút không phục:

- Xin nhờ, hiện tại ta cũng rất mạnh, có được không?

Đại thần lầu hai lãnh đạm nói:

- Phải không? Vậy kế tiếp hãy để ta nhìn xem ngươi mạnh bao nhiêu.

Nói xong, nàng trực tiếp biến mất không thấy gì nữa.

Diệp Huyền có chút mộng, có ý tứ gì? Sau một khắc, sắc mặt hắn bỗng nhiên đại biến, mãnh liệt xoay người, chớp mắt sau, hắn dựng lên hai tay:

- Đầu hàng…

Ở trước mặt Diệp Huyền, là một đầu dị thú hình người dáng dấp xấu xí, dị thú này và thi thể dị thú bên trong tầng thứ ba Giới Ngục tháp của hắn giống nhau như đúc.

Phải biết, ngay cả Đại thần lầu hai cũng vô cùng kiêng kỵ đối với đầu dị thú đã là thi thể kia, mà bây giờ, lại có một đầu sống sờ sờ xuất hiện ở trước mặt hắn, hắn có thể không kiêng kị sao?

Trong quá trình chạy trốn, trong lòng Diệp Huyền vội vàng hỏi:

Diệp Huyền xoay người chạy!

Nơi xa, dị thú kia gào thét Diệp Huyền một hồi, sau đó lại lần nữa vọt tới phía Diệp Huyền.

Khủng bố như vậy?

Nhưng mà, vẻ mặt Diệp Huyền lại trở nên vô cùng ngưng trọng, bởi vì dị thú kia sau khi cứng rắn gánh chịu một kiếm của hắn, dường như một chút việc cũng không có!

Dị thú kia trong nháy mắt đã bị chấn bay ra bên ngoài mấy trăm trượng!

Mà quanh thân nó, tản ra một cỗ khí tức cực kỳ quỷ dị!

Nhìn thấy một màn này, Diệp Huyền biến sắc, xoay người chạy!

Tốc độ của Diệp Huyền rất nhanh, thế nhưng tốc độ của dị thú kia cũng không chậm, nó vẫn điên cuồng truy đuổi Diệp Huyền.

Dần dần, Diệp Huyền phát hiện, nếu như cứ tiếp tục chạy như thế, đối phương không sớm thì muộn cũng sẽ đuổi kịp!

Bởi vì dường như tốc độ của đối phương nhanh hơn hắn một chút!

Diệp Huyền dừng lại, hắn quay người rút kiếm chém ra một trảm.

Kiếm trong tay là Tiên Linh kiếm!

Chém xuống một kiếm!

Oanh!

Mà lúc này, tầm mắt của dị thú kia đột nhiên rơi vào phần bụng Diệp Huyền, sau một khắc, nó vọt thẳng đến Diệp Huyền!

- Ngươi muốn làm gì!

Diệp Huyền trầm giọng nói:

Diệp Huyền chậm rãi thối lui về phía sau, mà hắn lui một bước, dị thú kia sẽ tiến lên trước một bước, Diệp Huyền không thể không dừng lại!

Nhưng mà, nó cũng không có động thủ!

Dị thú kia nhìn chằm chằm Diệp Huyền, con ngươi trong mắt đang xoay tròn, rất là quỷ dị.

- Đại thần lầu hai, sao tên này lại thề sống chết truy đuổi ta à!

Đại thần lầu hai lãnh đạm nói:

- Chẳng phải ngươi cảm thấy bản thân rất lợi hại đấy sao? Ngươi đánh nó a!

Diệp Huyền: "..."

Khoảng cách giữa một người một thú càng ngày càng gần, vẻ mặt Diệp Huyền càng âm trầm, lại tiếp tục như thế, bị đuổi kịp chỉ là chuyện sớm hay muộn!

Đánh thì đánh không lại, chạy cũng không chạy nổi...

Dường như nghĩ đến chuyện gì, Diệp Huyền đột nhiên cải biến hướng đi.

Đi đến ngọn núi kia!

Hiện tại chỉ có thể đi… ngọn núi đó tìm nam tử cao lớn kia, bởi vì đối phương từng nói qua, gặp nguy hiểm có thể đi tìm hắn!

Mà đúng lúc này, dị thú phía sau hắn kia giống như là điên cuồng, gầm thét một hồi, cùng lúc đó, tốc độ của nó tăng nhanh hơn rất nhiều...

Diệp Huyền nheo mắt, hắn vội vàng dừng lại, sau đó quay người rút kiếm chém xuống một kiếm.

Đầu dị thú kia không tránh không né, trực tiếp đánh tới kiếm của Diệp Huyền!

Oanh!

Dị thú kia trong nháy mắt đã bay ra ngoài, mà bản thân Diệp Huyền cũng liên tục lùi lại, vừa lui, lui xa trọn vẹn hơn trăm trượng!

Mà sau khi hắn dừng lại, trong miệng lập tức phun ra một ngụm tinh huyết.

Trọng thương!

Một kích vừa rồi kia, toàn thân hắn bao quát cả ngũ tạng trực tiếp bị hao tổn, không chỉ như thế, còn có một cỗ khí tức quỷ dị đang quấn quanh trong cơ thể hắn, không ngừng ăn mòn hắn, cũng còn tốt là có Hỗn Độn Chi Khí chống đỡ, bằng không hắn đã trực tiếp mất mạng!

Mà Diệp Huyền phát hiện, Hỗn Độn Chi Khí cũng chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ cỗ khí tức quỷ dị kia!

Mà nơi xa, đầu dị thú kia vẫn không hề nhận một chút tổn thương gì, không chỉ như thế, nó càng thêm nóng nảy!

Rất nhanh, đầu dị thú kia một lần nữa đuổi tới phía Diệp Huyền, Diệp Huyền nheo mắt, xoay người chạy!

Giờ khắc này, hắn phát hiện, hắn thật sự đánh không lại đối phương!

Nếu như vận dụng Giới Ngục tháp, có lẽ có thể thử xem.

Nhưng mà, một khi vận dụng Giới Ngục tháp, phiền phức sẽ càng lớn, bởi vì Giản Tự Tại trong tháp kia tuyệt đối là càng phiền phức hơn so với tên trước mắt này!

Hiện tại hắn chỉ có thể mau chóng chạy đến bên trong ngọn núi hình tròn tìm nam tử cao lớn kia!
Bạn cần đăng nhập để bình luận