Nhất Kiếm Độc Tôn

Chương 729: Tả Thanh

Diệp Huyền gật đầu.

Đại thần tầng hai thương hại nhìn Diệp Huyền:

- Ngươi lấy cái gì để dẫn nổ tháp này? Ngươi có chết một trăm lần, tháp này cũng tuyệt không có việc gì.

Diệp Huyền sầm mặc lại:

- Nói như vậy, ta có muốn chết thì tháp này cũng không quản ta, đúng không?

Đại thần lãnh đạm nói:

- Ngươi nghĩ sao?

Diệp Huyền không chút biểu tình:

Diệp Huyền trầm mặc một hồi, nói:

- Ta thực sự nghĩ như vậy!

Đại thần tầng hai nói:

Đại thần tầng hai nhìn Diệp Huyền, Diệp Huyền chân thành nói:

- Ngươi… vậy cũng nghĩ ra được!

Ít nhất là hiện tại không đánh lại!

- Ta đem nó tặng cho người khác! Ta từ bỏ!

Nhiều khi, có rất nhiều chuyện không phải sức người có thể giải quyết, Diệp Huyền hắn đã quyết, một khi phải chết, vậy mọi người cùng chết, hắn đã sớm chuẩn bị tâm lý cho tình huống xấu nhất!

Diệp Huyền: “…”

Đại thần tầng hai giật giật khóe mắt, khẽ lắc đầu:

- Ta có thể làm gì khác sao? Ngươi nói xem, giờ để ta lên đơn đấu với tên trên tầng năm, ta cũng không đánh lại! Dù sao ta cũng đã quyết định, nếu ta không thể không chết, ta sẽ toàn lực làm loạn, thả hết mấy tên trên tầng sáu, bảy, tám chín!

Đại thần tầng hai đột nhiên phất tay:

- Ngươi thực sự muốn đem hy vọng ký thác lên người người khác sao?

- Ra ngoài đi!

Dù sao, hắn cũng thực sự không đánh lại người ta!

Mà sau đó… hắn cũng hiểu rõ, rất có thể sẽ không có sau đó.

Về phần hắn, không cần nghĩ quá nhiều!

Đối với đại thần tầng hai này, hắn vẫn luôn có cảm kích!

Hai người này Diệp Huyền hắn đều chưa từng gặp qua, thực lực đều rất mạnh, có điều đều đang bị Thiên Sát Địa Sát áp chết, hơn nữa còn là áp chế gắt gao, chỉ có thể bị động phòng thủ.

- Đại thần, ngươi đã giúp ta rất nhiều! Ngươi có thể rời đi, thực sự!

Như nhận thấy ánh mắt Diệp Huyền, Mạc Tà đột nhiên nhìn lại, miệng khẽ mỉm cười.

Diệp Huyền quay người rời đi, bước tới cửa, hắn đột nhiên dừng lại, nói khẽ:

Mạc Tà khẽ cau mày:

- Ta tới chiếu cố hắn!

Sau lưng, nữ tử tóc đỏ kia đột nhiên nói:

Nói xong, hắn biến bước qua cửa!

Tiếp tục như thế, bại cũng chỉ là chuyện sớm muộn!

Diệp Huyền hơi trầm mặc, sau đó quay người nhìn Mạc Tà, Mạc Tà này cho hắn một cảm giác thâm bất khả trắc!

Cảm giác này, hắn mới chỉ cảm nhận qua trên người một số lão quái vật!

Bởi thực sự, đối phương đã giúp hắn nhiều, mà hiện tại, hắn thực sự không có mặt mũi để đối phương liều mạng với tên trên tầng năm! Bởi mục tiêu của tên trên tầng năm, rõ ràng chỉ là hắn cùng cái tháp này! Bởi vậy, nếu đại thần tầng hai muốn đi, đặc biệt là hiện tại rời đi, tên trên tầng năm cũng không không ngăn cản nàng!

Một bên khác, Thiên Sát cùng Địa Sát đang giao thủ với hai thiên tài Vị Ương Tinh vực khác.

Diệp Huyền rời Giới Ngục tháp, quay trở lại Táng Thiên trường thành, lúc này Dạ Quý cùng Chu Sinh Sinh vẫn đang kịch chiến, hai người đều dùng thương, đánh tới cực kỳ kịch liệt.

Sinh tử như tơ, không phục thì chiến!

- A Phượng!

Nghe vậy, nữ tử liền dừng lại, nàng nhìn sang Mạc Tà:

- Ngươi sợ ta không đánh lại hắn?

Mạc Tà lắc đầu:

- Ngươi sẽ có đối thủ khác, còn hắn là của Tả Thanh!

Nói xong, hắn nhìn sang Tả Thanh, Tả Thanh khẽ gật, sau đó nhảy tới hướng Diệp Huyền.

A Phượng lạnh lùng nói:

- Không thể nhường hắn cho ta sao? Ta đã sớm ngứa mắt với kẻ này!

Mạc Tà nói:

Xùy!

Diệp Huyền vừa biến mất, Tả Thanh chậm rãi khép hai mắt, sau đó cũng bước lên, hai tay cầm đao bổ về trước.

Lúc này, Diệp Huyền đột nhiên biến mất.

Đao dài bốn thước, sống đao cực rộng, tựa như khảm đao.

Diệp Huyền cầm kiếm bước tới, Tả Thanh cũng kéo tay phải, một thanh đao đột nhiên xuất hiện trong tay.

Thời khắc này, vô số ảnh mắt nhìn tới Diệp Huyền cùng Tả Thanh.

- Tính!

Như Tả Thanh nói, lần trước chỉ có thể coi là chưa phân thắng bại!

Tả Thanh cười nói:

- Vậy lần này, chúng ta phân thắng bại đi!

Nói xong, tay phải khẽ nâng lên, linh khí trong thiên địa đột nhiên tụ tới.

Diệp Huyền khẽ yên lặng, sau đó nhìn thẳng tới Tả Thanh, cười nói:

- Phân thắng bại làm gì, phân sinh tử đi!

Phân sinh tử!

Thanh âm Diệp Huyền vừa dứt, một tiếng kiếm minh vang lên, chấn động không gian!

Diệp Huyền khẽ gật:

- Lần trước tính là hòa, đúng không?

Tả Thanh đã tới trước mặt Diệp Huyền, cười nói:

A Phượng hừ lạnh một tiếng, không nói thêm.

Toàn cục!

- Toàn cục làm trọng!

Trước một đao này, không gian như giấy vụn, trực tiếp bị xé ra.

Lúc này, kiếm của Diệp Huyền cũng đã tới.

Cứng đối cứng!

Oanh!

Một tiếng nổ đột nhiên vang vọng, không gian bốn phía rung lên kịch liệt, hai người liên tục lùi lại.

Ngay khi Diệp Huyền lui, một đạo kiếm quang đã lẳng lặng lóe lên.

Đối diện, Tả Thanh khẽ biến sắc, có điều hắn cũng phản ứng cực nhanh, hơn nữa đã sớm chuẩn bị, nên Diệp Huyền vừa phóng phi kiếm, hắn đã đưa đao chặn lại!

Oanh!

Phi kiếm bay tới, đại đao rung lên kịch liệt, Tả Thanh lần nữa lui lại!

Mà hắn còn chưa dừng, Diệp Huyền đã lần nữa vọt tới, đột nhiên rút kiếm. Tả Thanh híp hai mắt, trong đầu đã hiện mấy cách ứng đối…

Kiếm của Diệp Huyền rời bỏ, đạo của Tả Thanh chém ngang!

Có điều ngay khi Tả Thanh xuất đao, linh hồn Diệp Huyền trực tiếp ly thể, giờ phút này, tựa như có hai Diệp Huyền!

Biến cố chợt hiện khiến Tả Thanh biến sắc, quả quyết chọn chém thân thể Diệp Huyền, có điều kiếm của linh hồn đã càng nhanh hơn, một kiếm chém tới đầu hắn!

Tả Thanh không thể không chuyển công thành thủ, cầm đao quét ngang.

Oanh!

Kiếm hạ xuống! Tả Thanh liên tục lui lại, mà vừa lui lại, linh hồn Diệp Huyền đã trở lại trong thân thể, cùng lúc đó, một thanh phi kiếm trực tiếp xuyên qua ngực Tả Thanh.

Mà khi Diệp Huyền lần nữa xuất hiện trước mặt Tả Thanh, Tả Thanh đã đột nhiên biến mất. Diệp Huyền lập tức xoay người, một thanh đại đao từ trên tàn nhẫn chém xuống!

Diệp Huyền khẽ điểm mũi chân, thân hình vọt sau mười trượng, đao của Tả Thanh vẫn tiếp tục hạ xuống, đạo khi như điện quang lóe lên.

Diệp Huyền giơ kiếm đâm tới!

Oanh!

Đạo khi ầm ầm vỡ tan!

Đối diện, Tả Thanh nhìn lại phần bụng, nơi có xuất hiện một cái kiếm động, có điều kiếm động này đang nhanh chóng khôi phục.

Tả Thanh ngẩng đầu nhìn Diệp Huyền, nói khẽ:

- Kiếm này của ngươi… quả thực rất nhanh! Còn có phương thức phối hợp giữa thân thể cùng linh hồn, xác thực khó lượng!

Diệp Huyền nói:

- Thể chất ngươi rất đặc thù!

Dưới tình huống bình thường, một kiếm vừa rồi của hắn đã có thể lấy mệnh đối phương. Nhưng hiện tại, xem ra Tả Thanh không chịu chút ảnh hưởng nào!

Tả Thanh cười nói:

- Tiếp tục!

Thanh âm vừa dứt, hai tay cầm đao đột nhiên vọt tới, tốc độ càng lúc càng nhanh, khi tới trước mặt Diệp Huyền, phía sau đã tạo thành một hàng tàn ảnh!

Là do tốc độ quá nhanh để lại!

Rất nhanh, Tả Thanh đã tới trước mặt Diệp Huyền, hai tay cầm đao đột nhiên bổ xuống:

- Phá Diệt!

Đao hạ, một đạo hắc mang lặng yên ngưng hiện trên lưỡi đao, nháy mắt, không gian lập tức yên diệt!
Bạn cần đăng nhập để bình luận